“Nếu đã biết rồi thì đừng đứa nào hòng rời được khỏi đây.” Viên Giai Di lên tiếng, phất tay lên.
Sở Lạc Duy và Sở Vi kéo Kiều Vi Nhã tránh ra. Sở Lạc Nhất được Cố Tỉ Thành đẩy ra chỗ Sở Lạc Duy, nhiệm vụ hỏa lực giao cho Sở Húc Ninh, Sở Lạc Ninh và Cố Tỉ Thành.
Mấy người họ núp ra sau lưng ghế sofa, Sở Lạc Nhất bảo Kiều Vi Nhã chú ý tới vị trí của kẻ tàng hình kia, vì Kiều Vi Nhã có thể ngửi thấy mùi trên người cô ta.
Kiều Vi Nhã gật đầu, ít nhất nếu như kẻ đó xuất hiện, chắc chắn cô cũng sẽ biết.
Sở Lạc Nhất sờ lên mặt mình, “Mẹ nó, chắc chắn là con khốn Mạch Thụy.”
Kiều Vi Nhã cũng xoa lên má cô, “Đúng là đứa bé đáng thương.”
“Là mẹ đưa ra ý này thật à?” Sở Lạc Duy vẫn cảm thấy khó mà tin được, không ngờ mẹ ngốc nhà cậu lại là nguy hiểm như thế. Cậu tỏ ý không thể chấp nhận được giả thiết này.
Lúc mới đầu Sở Lạc Nhất cũng rất khó để chấp nhận, còn tưởng rằng đây là ý của ba cô, nhưng cuối cùng ba cô chỉ nói đúng một câu: Thủy Tâm Cơ lặn mất tăm hai mươi năm, giờ cuối cùng lại xuống núi rồi!
Khoảnh khắc đó cô liền biết cái bẫy này đều là do mẹ cô nghĩ ra, mục đích để trước khi trận quyết chiến cuối cùng nổ ra, họ có thể nắm rõ được về vũ khí bí mật của phe địch, nếu không đến lúc đó họ sẽ trở tay không kịp.
Thế nên cô mới phải lôi cả đống người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891650/chuong-3318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.