Giọng Thủy An Lạc xen lẫn chút tức giận. Cô chỉ hận không thể bóp chết người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, cái người này chẳng biết lãng mạn gì cả.
“Đúng vậy, sao em biết. Em thử nghĩ mà xem, em hẹp hòi như thế, nếu như anh nợ em cái gì thì chắc chắn kiếp sau em cũng không bỏ qua cho anh, sẽ tới tìm anh, tốt biết bao!” Sở Ninh Dực nói một cách đương nhiên.
Thủy An Lạc nghe được câu này chỉ cảm thấy sét đánh ầm ầm. Anh zai à, câu này của anh... lãng mạn quá!!!
Hóa ra suy nghĩ của anh Sở từ trước đến bây giờ đều khác với những người khác.
Nhưng mà chẳng phải cái cô thích ở Sở Ninh Dực chính là cái tính tình này đó sao?
Ai da, đây chính là người mà cô yêu suốt bao nhiêu năm qua đấy.
“Em quan tâm đến chúng cũng là vì chúng là con của anh đấy thôi.” Thủy An Lạc quyết định trấn an Sở Ninh Dực đang bị tổn thương một chút: “Lũ nhỏ là con của chúng ta, bởi vì em để tâm đến anh cho nên mới yêu thương tụi nhỏ như vậy, em nói vậy chuẩn không nào!”
An Phong Dương: “...”
“Ở đây còn có một người nữa đang sống sờ sờ đấy nhé! Hai người định đem số thức ăn cho chó cả đời này nhét cả vào mồm tôi đấy hả?” An Phong Dương lớn tiếng kêu lên, hai người này quá đáng tới mức khiến người ta tức lộn ruột.
“Ăn đồ ăn cho chó thì phải là chó đúng không? Đâu có phải là người?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt hỏi lại.
“Vợ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891641/chuong-3309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.