Buổi chiều Sở Húc Ninh về nhà rất sớm, chỉ bởi vì anh bị người ta khích.
Tần Thiếu Bạch vô cùng đắc ý đi hỏi anh, có phải anh định ly hôn không, hay là anh đừng về nhà chăm sóc cô nữa, để cậu ta chăm sóc giúp cho.
Kết quả vì cái miệng đê tiện của mình mà Tần Thiếu Bạch đã bị ăn một trận đòn, còn Sở Húc Ninh thì về nhà sớm.
Lúc anh về đến nhà, Sư Niệm đang ngủ. Anh ngồi bên cạnh giường một lúc mới đứng dậy vào bếp nấu canh cho cô.
Ý của Sư Niệm anh hiểu, nhưng anh thực sự không thể, cũng không muốn lấy tính mạng cô ra đánh cược.
Lúc Sư Niệm tỉnh lại, Sở Húc Ninh đã đặt một chiếc bàn con lên giường, sau đó bày cơm nước đầy đủ lên trên.
Sở Húc Ninh bước tới đỡ cô ngồi dậy, thấp giọng nói: “Niệm Niệm, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Vừa khéo, em cũng có chuyện muốn nói với anh đây.” Sư Niệm biết anh định nói gì, mà vừa hay, đó cũng chính là chuyện cô muốn nói.
Sở Húc Ninh ừ một tiếng, lót một chiếc gối đầu ra sau lưng cô, sau đó đẩy chiếc bàn con về phía trước một chút.
“Niệm Niệm, anh...”
“Sở Húc Ninh, dù sao đi nữa thì em cũng vừa mới mất con. Anh không thể để em mất luôn cả chồng vào lúc này được, đúng không?” Sư Niệm đột nhiên ngắt lời anh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.
Sở Húc Ninh: “...”
“Em biết anh nghĩ gì, nhưng ít nhất cũng phải để qua tháng này chứ.” Sư Niệm nói, chặn hết mọi câu chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891621/chuong-3289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.