Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã muốn đến thăm Sư Niệm cũng bị Sư Niệm từ chối.
“Chị không sao, không phải đến thăm chị đâu.” Sư Niệm cầm di động, thấp giọng nói.
Lúc này Kiều Vi Nhã đang ở Sở gia. Hai người túm tụm trên ghế sofa, nhìn Sư Niệm mặt mày tái nhợt qua video call, không nhịn được nói: “Sở Húc Ninh sao vẫn đáng ghét như thế chứ.”
Sở Lạc Nhất liếc xéo cô nàng một cái, sau đó tiếp tục nhìn Sư Niệm: “Vậy chị ở đó làm sao được? Mẹ nuôi có ở đấy chăm sóc chị không?”
“Chị chẳng cần ai chăm sóc cả, tự chị làm được.” Trong ánh mắt Sư Niệm đầy sự kiên định, cô ấy muốn Sở Húc Ninh chăm sóc mình, cũng chỉ có thể là anh chăm sóc, “Nhưng mà Tiểu Bất Điểm, sinh nhật em chắc chị không tham gia được rồi, chị sẽ gửi trước quà sinh nhật cho em nhé.”
Kiều Vi Nhã gật đầu, “Hay là chị cho em cái phong bì đi, loại siêu siêu dày ấy, loại nào mà em có thể đi trung tâm thương mại không cần nhìn giá là được.”
Sư Niệm: “...”
“Đồ hám tiền.” Sư Niệm cười mắng một tiếng, nói vài câu qua loa với hai người sau đó lấy cớ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi để tắt video call.
Sư Niệm đặt di động lên bàn, nhìn Cố Tiểu An bước vào. Hai ngày nay Cố Tiểu An vẫn cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi chăm sóc cô. Cô nghĩ giờ mình cũng xuất viện được rồi, có điều không biết Sở Húc Ninh giờ thế nào rồi nữa.
“Mẹ, con muốn ra viện.” Sư Niệm thấy Cố Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891618/chuong-3286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.