Chương trước
Chương sau
Khi Sở Lạc Nhất biết được chuyện này, cô không khỏi đờ đẫn hết cả người. Cô đến quân bộ giao tranh vẽ, vừa đi ra đã thấy Cố Tỉ Thành chờ sẵn bên ngoài.
Cho nên khi Cố Tỉ Thành nói chuyện này vớiSở Lạc Nhất, phải nửa ngày trời cô mới phản ứng kịp. Cô vội vàng định đến thành phố B, lại bị Cố Tỉ Thành vươn tay kéo lại.
“Bình tĩnh đi, hiện giờ hai người này, một vừa mất con, một người thiếu chút nữa bị ba mình đánh chết, cả hai nửa chết nửa sống còn ầm ĩ chuyện ly hôn. Vở kịch này, người ngoài không tham gia được.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói: “Cuộc sống của lão Sở lúc nhỏ rốt cuộc khác thường đến thế nào, sao lại sợ thành ra cái dạng này?”
Sở Lạc Nhất bị Cố Tỉ Thành kéo lại liền quay sang nhìn anh, “Cụ thể thì em cũng không biết. Em chỉ nhớ là hồi nhỏ lúc em qua bên kia, Húc Ninh tốt với bọn em lắm, nhưng mẹ nuôi còn tốt với anh Húc Ninh hơn. Lúc đó anh Húc Ninh thích chị Tử Huyên, lại dè dặt, chưa từng dám nói ra.”
“Thảm thế á?”
Đó là Lữ đoàn trưởng vĩ đại của họ, vị Lữ đoàn trưởng đội trời đạp đất, có khả năng hạ gục Tư Lệnh của người ta đó.
Đó còn là Binh vương mà toàn quân kính ngưỡng tựa như thần thoại, không ai có thể đánh bại.
Sở Lạc Nhất gật đầu, “Cho nên đừng tưởng anh Húc Ninh bề ngoài mạnh mẽ mà lầm, thật ra nhất định là anh ấy yêu chị Niệm Niệm lắm thì mới vội vàng đòi ly hôn như vậy, sợ báo ứng ập đến với chị Niệm Niệm.”
“Một đứa trẻ lại có thể dẫn báo ứng đến, đúng là yêu thảm rồi, yêu đến hồ đồ rồi.” Cố Tỉ Thành lắc đầu nói, dẫn Sở Lạc Nhất lên xe.
Sở Lạc Nhất thở dài, sao tai nạn cứ xảy ra liên tục vậy?
***
Thành phố B, bệnh viện quân khu.
Lúc Sư Niệm đang ngồi trong phòng bệnh đờ đẫn nhìn ra bên ngoài, Sở Lăng Phong đẩy cửa bước vào. Sư Niệm quay đầu lại, nhìn thấy ba chồng thì hơi sững lại một chút, “Ba.”
Thật ra Sư Niệm khá sợ Sở Lăng Phong. Cô từng nghe ba kể, đây là một người nổi danh ngang với Sở Ninh Dực.
Sở Lăng Phong khẽ gật đầu, ngồi xuống băng ghế bên giường.
“Vừa nãy nghe thấy hết rồi?” Sở Lăng Phong đi thẳng vào vấn đề.
Thân thể Sư Niệm thoáng run lên, bàn tay đặt trên chăn chậm rãi siết lại.
“Ba... ra tay nặng quá.” Sư Niệm cúi đầu, lí nhí nói.
Chung quy cô vẫn xót thay anh.
Người kia sống chết muốn ly hôn với cô, nhưng cô vẫn không nỡ để anh phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Sở Lăng Phong bỗng bật cười thành tiếng, “Nhưng suy nghĩ muốn ly hôn của nó, hình như còn quan trọng hơn cả mạng sống của nó.”
Sư Niệm: “...”
Ba chồng cô sắc bén quá!
Đây là đánh chồng cô xong lại đến khích cô đấy à?
“Niệm Niệm, hôm nay ba chỉ hỏi con một câu, con có sợ chết không?”
“Con chỉ sợ phải rời xa anh ấy.” Sư Niệm ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
Sở Lăng Phong hài lòng.
“Thằng nhóc Húc Ninh này giỏi nhất là lừa mình dối người.”
“Dạ?” Sư Niệm thoáng sửng sốt, việc này cô không hề phát hiện ra.
“Sáu tuổi ba đã đưa nó về bên cạnh, mới đầu nó khá bài xích gia đình chúng ta, sau đó mới đón nhận mẹ nó. Lúc nó ở bên cạnh mẹ nó thì không ai được phép bắt nạt mẹ nó cả. Có lúc, ngay cả ba nếu có khiến mẹ nó không vui, nó cũng dám xị mặt với ba. Nhưng lúc đó nó còn nhỏ, có một số việc căn bản không làm được, nó vô cùng thích tự lừa mình dối người. Có một lần Húc Hiên muốn nó giúp đi trộm đồ của ba. Nó biết ba nhất định có thể phát hiện ra, lại không muốn, hoặc là không nỡ từ chối em trai, nên đúng vào hôm đi trộm đồ liền một mình len lén trốn đi. Nó nghĩ làm thế em trai nó sẽ không tìm thấy nó, thế là không phải lỗi của nó nữa.”
Một người đàn ông, nhắc đến chyện hồi nhỏ của con trai mình hình như cũng sẽ không còn cảm giác đáng sợ trước kia nữa, có điều Sư Niệm nghe lại thấy buồn cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.