“Vì sao lại phải đồng quy vu tận?” Sư Niệm nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói mang theo cảm giác bất an.
Sở Húc Ninh thu dọn mấy thứ xong xuôi rồi quay sang nhìn Sự Niệm đang ngồi bên mép giường. Anh đi qua, ngồi xuống nắm lấy tay của cô: “Chuyện này với em...”
“Lão Sở, bên trên gọi anh qua đó một chuyến kìa.” Cố Tử Thành dựa vào cửa nói.
Sở Húc Ninh đứng dậy, vỗ vỗ tay của Sư Niệm: “Không có việc gì đâu, anh sẽ về ngay.”
“Anh không về được đầu, bên trên nói yêu cầu anh đến thẳng quân bộ đấy.” Cố Tử Thành nói với sắc mặt cực kỳ khó coi, sau đó đứng thẳng người dậy rồi rời đi.
Sở Lạc Nhất đi theo bên cạnh Cố Tử Thành, cô nói: “Làm sao mà sắc mặt của anh khó coi quá vậy?”
“Lúc đó trong lều chỉ có hai người bọn họ. Anh nghi ngờ tại sao hai người lại đồng quy vu tận? Em thử nói xem, Sư Hạ Dương với Sở Húc Ninh thì em đứng về phía ai?” Cố Tử Thành hỏi.
“Đương nhiên là anh Húc Ninh rồi! Anh ấy còn trẻ mà.”
“Nhưng em phải biết rằng trừ ba của em ra thì không một ai có kỹ thuật bắn súng hơn Sự Hạ Dương được.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.
“Vậy chẳng phải ý của bọn anh là không thể có chuyện đồng quy vu tận sao?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi: “Tại sao em không biết còn có cách nói này nhỉ?”
Cố Tử Thành đi đến một chỗ vắng vẻ rồi quăng tay lên cổ cổ, nói: “Không có cách nói này, chuyện có thể đồng quy vụ tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891598/chuong-3266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.