Kiều Vi Nhã khựng lại, “Cái gì đấy?”
“Tớ không nhìn thấy, nó đập vào cửa sổ rồi rơi xuống.” Triệu Hân Hân nói, một tay vô thức chỉ xuống dưới, “Đáng sợ quá.”
Kiều Vi Nhã nheo mắt nhìn xuống dưới, vì trời mưa to, bên ngoài luồng âm u, thực sự nhìn không rõ lắm, cho nên chỉ có thể xuống nhà lấy ô đi ra.
Triệu Hân Hân bám chặt lấy cánh tay Kiều Vị Nhã, “Đáng sợ quá, ở đây không có ma chứ?”
“Có ma thì đã ăn thịt cậu lâu rồi, còn đợi tới tận bây giờ à?” Kiều Vị Nhã nói, “Hay là cậu ở trong nhà đợi tớ đi?”
“Không, không, không, tớ muốn đi cùng cậu.” Triệu Hân Hân vội vàng nói, thực sự không dám ở một mình.
Kiều Vị Nhã cầm ô đi ra ngoài, Triệu Hân Hân vẫn ôm khư khư lấy cánh tay cô.
Bên dưới khung cửa sổ chỉ có một thứ gì đó trong suốt đang chậm chạp nhúc nhích. Kiều Vị Nhã lấy đèn pin từ chỗ Triệu Hân Hân, nhìn vào thứ đó. Chắc nó chỉ to cỡ lòng bàn tay, cũng trong suốt, nhưng ở chỗ trống như cái đầu có một mảnh màu đỏ như lửa. Trông nó có vài phần giống với con mực thủy tinh hôm qua, nhưng hình dạng không giống. Con mực hôm qua có cái đầu tròn xoe, con hôm nay có đầu dài.
“Là cái gì vậy?” Triệu Hân Hân thò đầu ra nhìn, hỏi nhỏ.
Dưới tác dụng của ánh đèn pin, màu đỏ trong cơ thể của thứ đó dần dần biến mất, biến thành một thứ gần như mắt thường không nhìn thấy được, nhưng không lâu sau đó, nó lại chầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891579/chuong-3247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.