Đó là sự xấu hổ và mất mặt không thể nói ra được.
Cô ngã ngay trước mặt người mình thích, hơn nữa còn tạo ra động tĩnh kinh động trời đất kia.
Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Duy ở trên tầng nghe thấy động tĩnh đó vội vàng chạy ra. Thấy Triệu Hân Hân nằm sấp trên cầu thang, Kiều Vi Nhã muốn xuống đỡ lên, nhưng đột nhiên bị Sở Lạc Duy kéo vào phòng.
“Cậu làm gì thế? Không thấy Hân Mập bị ngã à?” Kiều Vị Nhã hất tay Sở Lạc Duy ra, mắng to.
“Bây giờ cậu qua đó làm gì? Cậu không thấy Triệu Hân Hân rất bối rối sao? Vốn dĩ cô ấy đã tự ti vì cân nặng của mình rồi, giờ xảy ra chuyện này chắc chắn sẽ hy vọng được ở một mình.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.
Kiều Vi Nhã nghe lời cậu nói, thấy cũng có lý, “Nhưng cô ấy ngã trước mặt Sở Vi, nhất định sẽ càng thấy lúng túng hơn.”
Kiều Vị Nhã nói rồi khi ấy mới thực sự thấy thương Triệu Hân Hân.
Ai cũng muốn mình thật đẹp trước mặt người mình thích, tất nhiên Kiểu Vi Nhã là một ngoại lệ, có thể bỏ qua không cần nhắc tới.
Nhưng bây giờ Triệu Hân Hân như vậy, vốn dĩ cô ấy đã tự ti lắm rồi, bây giờ mà nghĩ tới chắc sẽ càng không muốn gặp Sở Vị nữa.
Mà Sở Vi ở dưới tổng vốn dĩ đã dợm bước, nhưng cậu nhanh chóng dừng lại, không nói câu gì mà trực tiếp quay lưng đi.
Triệu Hân Hân cảm thấy ngượng vô cùng. Dù sao người phía sau cũng là người cô thích, cho nên Triệu Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891577/chuong-3245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.