Một trận mưa thu cùng một đợt không khí lạnh.
“Trận mưa thu này đã khiến đất liền hoàn toàn bước vào mùa đông.
Sở Lạc Nhất đã không muốn ra ngoài vẽ tranh nữa, bởi vì trời quá lạnh.
Sư Niệm lại càng ít ra khỏi phòng hơn. Nghe nói hôm nay Sở Húc Ninh sẽ xuất phát tới bến quân Đỏ, không thể về trong một sớm một chiều được. Sư Niệm cũng ở luôn trong phòng Sở Lạc Nhất để vẽ tranh với cô.
Nói cho đúng hơn là nhìn Sở Lạc Nhất vẽ tranh.
“Nghe nói hôm nay Dương Giai xuất viện, cũng quay lại khu diễn tập quân sự này rồi.” Sở Lạc Nhất nằm bò trên bàn, cẩn thận vẽ từng chi tiết.
“Chị biết rồi, dù sao thì cô ta cũng không đắc ý lâu được nữa đâu.” Sư Niệm nghịch ngợm đống bút vẽ của Sở Lạc Nhất, “Chỉ không biết nếu vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai mà biết cô ta đi rồi liệu có tức đến hộc máu không.”
“Đáng đời mà!” Sở Lạc Nhất đưa ra một đáp án.
Sự Niệm bật cười, đúng là đáng đời thật.
“Nhưng em cảm thấy dạng người như Dương Giai không dễ gì nhận thua đầu. Dù sao nếu cô ta có thể nhận thua thì đã nhận từ lâu rồi, cũng sẽ không đợi anh Húc Ninh bao nhiêu năm như vậy.” Sở Lạc Nhất nói, ngẩng đầu nhìn Sư Niệm.
“Chị biết chứ, ở một góc độ nào đó Dương Giai và chị rất giống nhau.” Sư Niệm tiếp tục nghịch bút vẽ của cô, “Nhưng điểm khác biệt lớn nhất của chị và cô ta là, chỉ biết đứng đúng chỗ của mình, nếu như cô ta không biết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891572/chuong-3240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.