Kiều Vi Nhã và Triệu Hân Hân đưa mắt nhìn nhau, sau đó hai người vội vàng xoay người chạy ra khỏi cửa, đến bên bờ biển.
Thứ dạt vào bờ cát là xác của một sinh vật kỳ lạ. Kiều Vi Nhã và Triệu Hân Hân chưa từng thấy nó bao giờ.
“Đây là con gì thế?” Triệu Hân Hân hỏi.
“Không biết nữa, chắc được sóng biển đánh dạt vào đây.” Kiều Vị Nhã nói rồi ngồi xổm xuống chọc chọc vào thứ sinh vật kỳ lạ kia, rồi lại thấy Triệu Hân Hân lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Khi Sở Ki và Sở Lạc Duy quay lại, thấy hai cô gái đang ở bên bờ biển, họ đi thẳng qua đó.
“Nhìn gì vậy?” Sở Vi bước tới, chưa thấy thứ trên bờ cát cậu đã hỏi luôn.
Triệu Hân Hân đứng dậy, chỉ chỉ vào nền cát, “Nè, nhìn xem đây là gì?”
Sở Ki và Sở Lạc Duy bấy giờ mới nhìn xuống, thấy xác chết trên nền đất, khóe môi không khỏi giật giật, “Đây là quái vật gì vậy?”
“Ban nãy bị sóng biển đánh dạt vào đây đấy.” Triệu Hân Hân chỉ về phía xa.
“Mực thủy tinh đấy.” Sở Lạc Duy nói, kéo Kiều Vi Nhã đứng dậy, “Cái gì cũng dám đụng vào, phần lớn sinh vật biển có độc cả không biết à!”
Kiều Vi Nhã lảo đảo một cái mới đứng vững bên cạnh Sở Lạc Duy, nhưng không trách động tác của cậu, “Mực thủy tinh là con gì thế?”
“Đã ngốc thì phải đọc sách nhiều vào.” Sở Lạc Duy lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó cúi đầu nhìn con mực đã nhạt màu trên nền đất, “Loại sinh vật dưới biển sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891569/chuong-3237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.