“Bà nội.”
là nội...”
“Thím Vu...”
Sở Vi vội vàng đi lấy thuốc. Thủy An Lạc từ bên ngoài chạy vào, trong tay còn cầm một ly nước. Thủy An Lạc đặt ly nước bên cạnh giường, sau đó nhận lấy thuốc từ tay Sở Vi, đút cho thím Vu.
“Thím Vu, thím cũng đâu còn nhỏ nữa, sao chẳng để bọn cháu yên tâm gì cả thế.” Thủy An Lạc nhìn đống thuốc trên bàn liền biết mấy ngày nay thím Vu vẫn chưa uống.
Thím Vu giơ tay lên, “Không sao đâu, già rồi, toàn bệnh linh tinh, không sao thật mà. Mọi người cứ đi làm việc của mình đi.”
Thủy An Lạc bắt mạch cho thím Vu, bảo Sở Vị đỡ thím Vu nằm xuống, sau đó vươn tay đắp chăn cho bà, “Thím Vu, thân thể thím bây giờ không phải của riêng thím nữa, chưa nói đến chuyện thím phải nghĩ cho Ninh Dực với cháu. Chỉ riêng là vì Sở Vi, thím cũng không thể không yêu quý thân thể mình như vậy được, đúng không?”
Thím Vụ cười ha hả, “Làm gì có nhà nào lại lo dưỡng lão cho người hầu chứ?”
Thủy An Lạc ngồi xuống bên giường, nhận lấy ly nước nóng Sở Vi bưng tới, “Sao thím lại nói vậy, Ninh Dực, Lạc Ninh đều do thím một tay nuôi lớn. Nói không dễ nghe cho lắm thì mấy đứa nhóc nhà này còn thân thiết với thím hơn mẹ chồng cháu nữa ấy. Sao có thể coi thím là người hầu được?” Thủy An Lạc nói, đỡ thím Vu uống mấy ngụm nước, sau đó đặt ly nước lên bàn, “Thím không muốn thấy Sở Vi kết hôn, không muốn trông con cho Sở Vi à?”
Thím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891561/chuong-3229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.