“Di động không phải sạc điện à, điện không mất tiền? Hay là con cho rằng cảm ứng điện tim của hai đứa còn có thể sạc đầy pin điện thoại?” Sở Ninh Dực lại nói tiếp, bật lại con trai.
Sở Lạc Duy dừng lại, đứng ở cửa nhìn chằm chằm người cha đang ăn cơm của mình, giống như đang suy nghĩ phải làm sao mới xử lý được vấn đề này. Dù sao ý tứ của ba cũng rất rõ ràng: Trong cái nhà này, ba có thể rắc thức ăn cho chó, nhưng tuyệt đối không bao gồm cả mấy đứa, cho nên mấy đứa cứ cẩn thận đấy!
Nhưng nếu cứ chịu thua như vậy thì cậu đã không phải Sở Lạc Duy rồi.
Đầu bên kia Kiểu Vi Nhã cũng khựng lại, ba nuôi gắt ghê!
Cho nên trước khi Sở Lạc Duy mở miệng, Kiều Vi Nhã đã quyết đoán cúp máy trước, dọa chết bé cưng rồi.
Ba nuôi như vậy quả thật kinh khủng quá mức rồi.
Cho nên cô nên kết thúc cuộc gọi trước thì hơn.
Sau khi điện thoại bị cúp, Sở Lạc Duy quyết đoán cầm di động bước đến bàn ăn cơm.
“Năng lượng mặt trời.” Sở Lạc Duy nói xong, ngồi xuống.
Thủy An Lạc: “...”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Vi đã nhịn đến khó chịu nhưng không dám bật cười.
“Năng lượng mặt trời không mất tiền à?” Thím Vu đột nhiên nói, lại khiến cả phòng ăn yên tĩnh lại.
“Bà nội, bà nội, ăn đi, ăn đi.” Sở Vi vội vàng gắp rau cho thím Vu, không để cho bà nói thêm gì nữa.
Sở Ninh Dực ném cho con trai mình một ánh mắt tự mình hiểu lấy, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891559/chuong-3227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.