Rõ ràng Dương Giai đã chạm phải giới hạn cuối cùng của Sư Niệm.
Nếu như trước đây cô ta và Sở Húc Ninh có gì với nhau, có lẽ cô vẫn sẽ hơi kiêng kị, không dám làm gì Dương Giai. Nhưng hiện tại, Sở Húc Ninh là của một mình cô, vậy cô cũng đã đủ lý do để tìm người phụ nữ kia nói chuyện cho rõ ràng rồi.
Lúc này trong bệnh viện, Dương Giai đang cố gắng thuyết phục lãnh đạo cho mình được quay trở lại địa điểm diễn tập quân sự.
“Đồng chí Dương Giai, hiện tại cô đang bị thương, nhiệm vụ của cô là dưỡng thương cho tốt.”
“Trên người tôi chỉ có vết thương nhỏ. Người bị thương thật sự là Sở Húc Ninh, sao các ngài vẫn có thể để anh ấy tiếp tục tham gia diễn tập chứ?” Dương Giai lớn tiếng hỏi.
“Đồng chí Dương Giai, chú ý giọng điệu của cô. Sau khi sau núi bị đóng, là cô tự chạy lên núi, khi ấy Lữ đoàn trưởng Sở vì muốn cứu cô nên mới gặp nguy hiểm đấy.”
Dương Giai sững lại, bàn tay bên dưới lớp chắn siết chặt lại.
Tại sao lúc đó cô ta lại vào núi?
Vì khi ấy mà vào núi, Sở Húc Ninh mới đi cứu cô ta, mới..
“Thiếu tá Dương.” Dương Giai còn chưa biết phản bác lại thế nào, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Sư Niệm bước vào nhìn người phụ nữ trên giường.
“Sao cô lại ở đây?” Dương Giai nhìn thấy Sư Niệm, nhất thời bật thốt ra, giọng điệu đó như thể Sư Niệm đáng ra không nên xuất hiện ở đấy vậy.
Giờ này ngoài trời đã tối đen như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891542/chuong-3210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.