Sở Lạc Duy liếc Sở Vị một cái, cất điện thoại đi: “Về thôi.”
“Tôi nghĩ chắc giờ Vi Nhã đang nói tốt cho cậu với chú Tư đấy.” Sở Vị chậc lưỡi, tên tiểu nhân nham hiểm này, làm gì có người cha này thích con gái mình nói tốt người đàn ông khác trước mặt mình, tên này đúng là cố ý mà.
Sở Lạc Duy khẽ nhướng mày, nhưng không phản bác lại lời của Sở Vi.
Cái cậu cần là chính là điều này, ai bảo Phong Phong tự dưng lại ra chiêu đó, đánh một nhát làm cậu không kịp trở tay.
Vốn cậu định sẽ để cô xuất hiện trước công chúng vào ngày kết hôn, giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều sẽ nói hóa ra cô ấy là con gái của Phong Phong, chứ không phải hóa ra cô ấy là vợ của Sở Lạc Duy.
Hừm, cái này khác biệt lớn lắm đấy.
Vậy nên Sở Lạc Duy cảm thấy rất có thành kiến với cách làm này của ba vợ, là vô cùng thành kiến mới đúng.
Vì chuyện hôm nay quá đặc biệt nên mọi người ở Thẩm Tâm Viên đều đi làm thì về sớm, đi học thì tan sớm, nói chung là đều xuất hiện ở nhà sớm nhất có thể.
Phong Phong nhìn hai người đàn ông đang đứng ở cửa, lại ngoảnh lại nhìn hai đứa trẻ đang chơi game trong nhà.
“Sao thế? Muốn đàm phán gì với tôi à?”
Phong Phong vừa dứt lời đã bị An Phong Dương ngoắc cổ lôi ra ngoài, Sở Ninh Dực cũng đi theo sau.
Cố Tử Triệt ngoài ra, rồi lại quay ra nhìn Kiều Vi Nhã: “Bác Cả với bác Ba làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891540/chuong-3208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.