Thiếu úy kia kinh hoảng, vội vàng che chắn họ ở phía sau, lùi về một bước, nhìn con hổ bước ra từ sau gốc cây đại thụ.
Sắc mặt chủ nhiệm bỗng chốc trắng bệch. Châu Thiên Thiên cũng bay sạch hồn vía, vô thức trốn sau lưng Thiếu úy kia.
“Bác sĩ Châu có thời gian châm chọc người khác, chi bằng nghĩ xem phải giữ cái mạng mình như thế nào đi.” Thiếu úy nắm chặt khẩu súng trong tay, nhìn con hổ chậm rãi tới gần. Sự khinh bỉ anh dành cho Châu Thiên Thiên không chỉ một chút một ít đâu. Nếu không phải cô ta cứ lằng nhằng mãi không chịu đi thì giờ này họ đã xuống núi lâu rồi.
“Anh...”
“Tôi làm sao hả? Bác sĩ Châu dùng dằng không chịu xuống núi vì lý do gì chúng tôi biết rõ như lòng bàn tay. Bây giờ thì hay rồi, muốn đi cũng không đi nổi.” Thiếu úy kia lại lùi về sau, con hổ trước mặt cứ gầm gừ từng bước ép sát về phía họ.
Châu Thiên Thiên bị nói trúng tim đen, sắc mặt cô ta bỗng chốc tím tái như gan heo.
Trên trán Chủ nhiệm đã ròng ròng mồ hôi. Ông đang bước lùi về sau bỗng thấy có gì đó không ổn, quay phắt lại. Mà khi quay đầu lại, ông suýt nữa sợ đến mức tim gan ngừng đập, bởi vì sau lưng ông cũng có một con hổ Đông Bắc cùng kích cỡ với con trước mặt.
Chủ nhiệm nắm chặt dao phẫu thuật trong tay, thở mạnh.
“Chủ nhiệm, ông lùi sang phải đi.” Thiếu úy nói.
Chủ nhiệm cười khà khà, “Già rồi, già rồi, bây giờ không còn dứt khoát như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891517/chuong-3185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.