Sở Lạc Nhất đi mấy bước đột nhiên ngoái lại, nhìn người đang đi xa dần. Chắc đây không phải là Đại đội trưởng đội đột kích Sói Tuyết gì gì đó chứ hả?!
Lục Nam Phong?
Cô nhớ cái tên này. Đây chính là cái người đã trở thành đại đội trưởng duy nhất của Sói Tuyết sau khi Cố Tỉ Thành rời đi.
Thế ra hai đội tiên phong là để cáo đấu với sói hả?
Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, xem ra trận tiên phong này cũng đặc sắc lắm đây.
Dưới chân núi, nhóm thủ trưởng đang xem xét tình huống lần này trong phòng chỉ huy.
“Lần này sói già đụng phải cáo già rồi! Hai người đánh đấu nhau suốt từ thời đại học đến tận bây giờ, xem ra trận đấu tiên phong lần này đáng xem đấy!” Thủ trưởng cười nói.
“Cũng không hẳn là vậy, ai mà biết ngày mai hướng gió có thay đổi không, phải xem hai người này ai thắng ai thua này.”
“Hiện giờ Cố Tỉ Thành đã nhổ được năm điểm giám sát của quân Đỏ. Lục Nam Phong cũng nhổ mất bốn điểm của chúng ta rồi. Tôi thấy tốc độ phân cao thấp thế này thật khó mà nói trước được.”
Mà vào lúc này, trong căn cứ của quân Đỏ cũng đang thảo luận về chuyện này.
Nếu nói ân oán to lớn gì thì hai người này hoàn toàn không có!
Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, lần nào cũng là hai người này tiên phong, sau đó liều mạng tranh đoạt.
Sư Hạ Dương cúi đầu nhìn năm điểm giám sát đã mất của quân Đỏ lúc này, như vậy đoán chừng không cần chờ đến sáng hôm sau thì bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891503/chuong-3171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.