Cậu lính vừa mắng người ngẩng đầu nhìn kỹ, vừa hay thấy phù hiệu trên áo cô.
“Không phải quân Xanh?”
Sở Lạc Nhất hơi trừng mắt, sau đó mới nói: “Tôi mà là quân Xanh, sao anh còn không mau đi theo tôi đi?”
Sắc mặt của cậu lính kia càng xấu xí hơn, tiếp tục ngồi trên thân cây, “Đám quân Xanh kia thật kinh khủng, một mình túm được ba người chúng tôi, mẹ nó...”
Sở Lạc Nhất nhìn xung quanh. Đã đến ranh giới, hơn nữa chỗ này cũng bị cắm cờ quân Xanh, chứng minh đã bị quân Xanh chiếm đóng.
“Người đó là ai?” Sở Lạc Nhất biết rõ còn hỏi.
“Còn ai vào đây nữa, không phải là cái lão cáo già mặt cười Cố Tỉ Thành kia à. Đệch, gã đó là ma quỷ hả?” Một người khác không phục nói. Ba người bọn họ hoàn toàn không nhận ra vì sao mình bị giết đây này!
Sở Lạc Nhất mặt đầy vạch đen. Các anh mới là ma quỷ ấy, Cố Tỉ Thành nhà cô còn lâu mới là ma quỷ.
Nhưng đây không phải là trọng điểm.
Sở Lạc Nhất ngồi phịch xuống đất, nhìn ba người đang rầu rĩ kia: “Sao các anh lại gọi anh ấy là cáo già mặt cười?”
“Cô nói Cố Tỉ Thành ấy hả?” Người lính còn lại lên tiếng, “Cô không biết Cố Tỉ Thành à?”
Sở Lạc Nhất giả vờ không biết lắc đầu. Cô biết Cố Tỉ Thành, nhưng không biết lão cáo già mặt cười Cố Tỉ Thành, cho nên vậy cũng không tính là nói láo đúng không, thực sự không thể gọi là nói láo được!
“Thật ra, trước đây cậu ta không có biệt danh là cáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891500/chuong-3168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.