“Thím à, tai của thím bị nghễnh ngãng à? Tôi chỉ nói thím thôi, thím đừng có lôi cả tổ quân y vào có được không?” Sở Lạc Nhất quyết đoán uốn nắn lại ý tứ trong lời nói của cô ta, “Lẽ nào tôi nói sai, tất cả mọi người đều đang họp, nhưng thím thì sao? Lúc này mà vẫn còn rảnh để dọa nạt tôi, thím quên chức trách của mình rồi à?”
Châu Thiên Thiên siết chặt hai tay, đúng là bởi vì cô ta nhìn thấy Sở Lạc Nhất cho nên mới bước qua dọa nạt, mọi người vẫn đang chờ chỉ thị của lãnh đạo.
Sở Lạc Nhất vẫn cười tít mắt, giống như mình chẳng hề nói sai điều gì, mà đúng là cô nói toàn sự thật mà.
Châu Thiên Thiên tiếp tục bại trận, bỏ lại một câu hằn học rồi rời đi.
Sở Lạc Nhất khinh bỉ nhìn theo bóng lưng cô ta, sau đó quay lại nhìn Cố Tỉ Thành đang nhìn cô. Sở Lạc Nhất cười hí hửng nhìn anh làm mặt quỷ.
Cố Tỉ Thành khẽ cúi đầu, che giấu nụ cười của mình, không để ai nhìn thấy.
Màn vừa rồi anh đã thấy rõ ràng, lại không hề lo lắng.Sở Lạc Nhất không phải là người sẽ chịu thua thiệt, tỏ vẻ thảm thương với anh chỉ là để anh càng yêu thương cô ấy hơn thôi. Xem đi, lúc này còn vui vẻ như một đứa nhóc được cho kẹo kia kìa.
Đúng tám giờ, đội ngũ giải tán, bắt đầu tham gia vào cuộc diễn tập quân sự.
Phòng Chỉ huy được đặt cách tổ quân y không xa, nhìn bên ngoài trông không khác gì với tổ quân y, đây là cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891496/chuong-3164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.