Sở Lạc Nhất bỗng bị ai đó vỗ một cái lên bả vai. Cô lại tiếp tục kêu rú lên, lại vẫn bị người kia bịt miệng lại.
Móa nó móa nó...
Hôm nay cô ra cửa không coi lịch hay sao?
Vì sao ai cũng muốn bịt miệng cô vậy?
“Đừng kêu, là anh!”
Giọng nói trầm thấp của Cố Tỉ Thành vang lên bên tai.
Sở Lạc Nhất nghe xong liền quay người, ôm lấy anh, “Hu hu... làm em sợ muốn chết.”
Cố Tỉ Thành ôm lấy cô, sắc mặt đen sì: “Đừng khóc nữa, giả quá...”
“Ờ...” Sở Lạc Nhất đẩy anh ra, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách.
Cố Tỉ Thành nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ, “Sao lại chạy tới đây?” Cố Tỉ Thành nói xong liền nhìn bộ quân trang của cô, trên vai còn có phù hiệu trung lập, “Thế này là sao?”
“Nhìn cho kỹ đi, em không có theo đuôi anh đâu nhé, em nhận được lệnh vào đấy.” Sở Lạc Nhất đắc ý nói. Lúc này nếu như cô thật sự có một cái đuôi, chắc đã vểnh ngược lên trời rồi.
Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn cô, “Đã sớm biết rồi?”
Sở Lạc Nhất vẫn đắc ý nhìn anh, giống như đang nói: Sao hả, bị em lừa rồi đúng không?
Cố Tỉ Thành cốc lên đầu cô một cái. Cô nhóc này, thảo nào mới đầu nói không muốn gặp anh, thì ra là định chờ anh ở đây.
“Vừa nãy em nói chuyện với ai đấy?” Trước khi đến đây, Cố Tỉ Thành rõ ràng đã nghe thấy tiếng của hai người.
Sở Lạc Nhất vừa định hé miệng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bèn nghiêm nghị nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891494/chuong-3162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.