Chủ nhiệm quay đầu nhìn Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất vội vàng giơ tay lên thề, “Không phải cháu gây sự đâu, là cô ấy tự gây chuyện đấy.”
Chủ nhiệm vốn định nói vài câu, nhưng nhìn thấy cô như vậy, ông cũng không nỡ nói gì nữa.
“Con bé này, đúng là khiến người ta thấy thương, được rồi, không có việc gì cần cháu giúp đâu. Cháu không mệt thì đi dạo xung quanh đi, nhưng nhớ phải về trước bảy giờ đấy.”
“Rõ!” Sở Lạc Nhất tinh nghịch chào ông theo kiểu quân đội rồi chạy đi.
Phó chủ nhiệm bước tới đứng sau lưng Chủ nhiệm, “Hình như anh rất buông lỏng con bé này.”
Chủ nhiệm thấy cô chạy xa rồi mới quay đầu lại, “Mới mười tám thôi, còn nhỏ mà.” Chủ nhiệm nói rồi thở dài, quay người đi thu dọn đồ đạc.
Phó chủ nhiệm cũng hơi cúi đầu, quân y như họ không giống bác sĩ bình thường, trước làm quân, sau làm y, con của Chủ nhiệm năm nay đã hai mươi rồi, nhưng Chủ nhiệm chưa từng được đón sinh nhật cùng con gái. Mấy ngày trước phía bệnh viện còn nói rằng con gái của Chủ nhiệm đòi cắt đứt quan hệ với ông, đây là một chuyện rất đáng buồn.
Sở Lạc Nhất chạy qua một bên. Bởi vì đây là khu vực diễn tập quân sự nên xung quanh đã được canh phòng cẩn thận. Lúc này rất yên tĩnh, nơi họ hạ trại cũng là bãi đất trống trên đồng cỏ, nằm ngay dưới chân núi.
Sở Lạc Nhất ngước lên núi, đây là căn cứ điểm chủ yếu cho lần diễn tập quân sự này. Sở Lạc Nhất cẩn thận trèo lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891492/chuong-3160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.