Quả như Sư Niệm đã biết, bà lão nói tới tận khi thang máy đến nơi. Sư Niệm kéo Sở Húc Ninh ra khỏi thang máy, tạm biệt bà lão rồi vào nhà, “Anh đợi một lát nhé, dì em không ở nhà, tầm muộn muộn mới về được.”
Sở Húc Ninh gật đầu, Sư Niệm cúi người tìm một đôi dép đi trong nhà, đặt xuống đất, “Đôi này của ba em, anh đi tạm đi.”
Vào ngày Tết hoặc rằm Trung Thu, chỉ cần có thời gian, Sư Hạ Dương sẽ tới ăn cơm cùng dì và cô, cho nên Triệu Uyển Uyển luôn chuẩn bị sẵn cho ba cô một đôi dép lê.
Sở Húc Ninh đổi dép, bước vào nhà, đánh giá bố cục bên trong. Căn hộ rộng chừng hơn trăm mét vuông, diện tích không lớn lắm nhưng được bày trí rất gọn gàng. Có thể thấy Triệu Uyển Uyển là một người phụ nữ biết cách tận hưởng cuộc sống.
Bên cạnh tivi có một bức ảnh. Trong ảnh, Sư Niệm ngả vào lòng Triệu Uyển Uyển, còn Sư Hạ Dương đứng sau hai người, giữ nguyên phong thái vốn có của một quân nhân.
Sư Niệm nhìn theo ánh mắt của anh, cô kể, “Tấm này chụp vào dịp sinh nhật em năm ngoái, coi như món quà sinh nhật ba tặng em.”
Nếu không, làm sao có chuyện Sư Hạ Dương chịu chụp một bức ảnh như thế chứ?
Sư Niệm chưa từng được gặp mẹ, trong trí nhớ của cô chỉ tồn tại một người phụ nữ tên Triệu Uyển Uyển, đó là dì của cô.
Cho nên, đối với Sư Niệm, Triệu Uyển Uyển không chỉ là dì, mà còn là mẹ.
Sở Húc Ninh khẽ gật đầu, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891474/chuong-3142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.