Mà hết lần này tới lần khác, vẻ đẹp cấm dục đó chỉ càng khiến người ta muốn đẩy ngã anh mà thôi.
Sư Niệm dời mắt của mình đi, nhỏ giọng ho khan một tiếng. Cô phát hiện hóa ra mình chính là một con sói háo sắc, thậm chí còn háo sắc hơn cả anh nữa.
Sở Húc Ninh bước qua nắm lấy tay cô. Sư Niệm nhanh chóng giật ra rồi tự mình đi ra cửa trước.
Lúc này mà còn nắm tay nữa, thật là mất mặt.
Sở Húc Ninh nhìn bàn tay trống trơn của mình, hay lắm, lại có thêm một lý do để anh đánh chết thằng nhóc con kia rồi.
Sư Niệm bước xuống nhà vẫn không dám ngẩng đầu lên, bởi vì cô thật sự cảm thấy rất xấu hổ.
Sở Húc Ninh mặt không biến sắc ngồi xuống bên cạnh Sư Niệm, cho cậu bé nào đó ngồi đối diện một ánh mắt cứ liệu hồn.
Âu Dương Tử Huyên nhìn Sư Niệm như đang muốn chôn cả mặt mình vào trong bát thì không nhịn được cười, nói: “Niệm Niệm, cơm trắng ăn ngon đến thế cơ à?”
Sư Niệm nghe vậy giật mình, lại càng thấy xấu hổ hơn.
Sở Húc Ninh ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Âu Dương Tử Huyên một cái, thế nhưng cánh tay lại bị Sư Niệm véo mạnh.
Nhưng anh vẫn tỉnh rụi ăn cơm như thường.
“Tối nay hai đứa có ở lại không?” Cố Tiểu An vì muốn giảm bớt sự ngượng ngùng này liền đổi trọng tâm câu chuyện.
Sư Niệm khựng lại một chút, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
“Chiều nay còn phải đi qua chỗ Thủ trưởng Sư.” Sở Húc Ninh nói, về tình về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891470/chuong-3138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.