“Tối ngày kia là tập trung rồi, em thực sự không đến đấy hả?” Cố Tỉ Thành tỏ vẻ đáng thương hỏi.
“Không đi!” Sở Lạc Nhất chém đinh chặt sắt nói: “Ai bảo sáng nay anh tắt cuộc gọi của em! Em sẽ không...” Sở Lạc Nhất còn chưa kịp nói dứt câu thì người ở đầu bên kia đã dứt khoát tắt cuộc gọi video.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, cô buột miệng chửi thề, tên này chắc chắn là công chúa! Mắc bệnh công chúa nặng quá rồi!
[Lạc Thần: Anh làm cái quái gì thế hả!!!]
[......: Đứt mạng!]
[Lạc Thần: Em nhổ vào, đứt mạng thì sao anh nói chuyện với em được hả?]
[......: Là đứt mạng trong tim rồi.]
Sở Lạc Nhất: “...”
Cô không thể chấp nhận câu này được.
Nói lời nói đáng thương như thế làm gì hả?
[Lạc Thần: Em thật sự không đi được mà, sư phụ của em còn tìm em có việc. Em cũng không biết tự dưng sư phụ em lôi đâu ra một cô con gái nữa.]
[......: Lúc trước em nói sư phụ của em tên là gì?]
[Lạc Thần: Đàm Thần Tiêu đó, chính là họa sĩ nổi tiếng quốc tế ấy.]
Đàm Thần Tiêu, Đàm Thần Tiêu...
Cố Tỉ Thành nhìn màn hình máy tính. Anh luôn có cảm giác mình đã nghe thấy cái tên này đâu đó rồi, nó mang đến cảm giác vô cùng quen thuộc.
Chỉ là trong lúc nhất thời anh không nghĩ ra là đã nghe thấy ở đâu.
[......: Có ảnh không, cho anh xem một chút.]
[Lạc Thần: Anh lên mạng mà tìm, gõ tên vào là ra cả đống ảnh chụp.]
[......: Lười tìm.]
[Lạc Thần: Mọe nó!]
[......: Văn minh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891457/chuong-3125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.