Kiều Vi Nhã thấy Sở Lạc Duy vượt qua mình bỏ đi liền vội vàng đuổi theo.
“Này, chuyện này là sao hả?” Kiều Vi Nhã cất tiếng gọi.
“Mắt bị tật.” Sở Lạc Duy lạnh lùng nói, rồi lại đi nhanh hơn.
Kiều Vi Nhã đuổi theo cậu, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Sở Lạc Duy: “Cậu chờ đã, chân cậu dài lắm hả? Đi nhanh như thế làm gì?”
Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn cô, “Dài hơn cái chân ngắn của cậu.”
Kiều Vi Nhã: “...”
Sở Lạc Duy nói xong lại đi tiếp, không đoái hoài đến cô nữa.
Kiều Vi Nhã “ài” một tiếng, đành phải một tay kéo lấy cánh tay cậu, cúi đầu nhìn bài viết, bên dưới còn có người thêm ảnh. Có thể thấy là người trong lớp chụp trộm họ trong lúc học, nhưng người này thật sự là Sở Lạc Duy sao?
“Đi đường cho tử tế vào, cứ cắm mặt vào cái điện thoại làm gì.” Sở Lạc Duy khẽ mắng.
“Vậy cần cậu làm gì hả? Tôi mà ngã xem cậu đền nổi không nhé, đi đường cho cẩn thận vào.” Kiều Vi Nhã không buồn ngẩng lên, vẫn tiếp tục lướt bài viết.
Cô coi cậu là chó dẫn đường cho mình đấy hả?
Trong đống bình luận, có người ghen tị với cô, có người ngưỡng mộ cô, nhưng đây đều không phải là vấn đề. Vấn đề nằm ở nam chính đúng là cái người đang đi bên cạnh cô đây sao?
Kiều Vi Nhã ngẩng lên, nhón chân lên sờ sờ đầu cậu, “Hôm nay cậu sao thế?”
Sở Lạc Duy hất tay cô ra, “Mấy giờ rồi, không muốn ăn trưa nữa hả?”
“Ăn chứ.” Kiều Vi Nhã đáp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891444/chuong-3112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.