Sở Lạc Duy cảm thấy cô em gái này chắc hẳn do ba cậu bế nhầm.
Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt ôm điện thoại ngồi trên sofa trong phòng khách, bên cạnh còn đặt một cuốn ký họa đơn giản cùng với một số hình họa hoạt hình do cô vẽ, lấy nguyên mẫu là Cố Tỉ Thành.
Sở Lạc Nhất định vẽ nguyên một bộ rồi làm thành quà sinh nhật tặng Cố Tỉ Thành, cho nên cô vẽ rất có tâm.
Còn mấy ngày nữa là đến diễn tập quân sự rồi, không biết Cố Tỉ Thành có kịp xuống núi trước khi diễn tập quân sự không, nhưng không xuống cũng không sao, sớm muộn gì cô cũng gặp được anh.
“Tít tít...”
Điện thoại bỗng reo lên, Sở Lạc Nhất vội vàng cúi đầu xem tin nhắn của Sở Lạc Duy gửi tới.
[Bánh Bao Rau: Nói!]
“Ha ha ha ha ha...” Sở Lạc Nhất cười đến mức ngã lộn xuống khỏi ghế sofa. Anh trai cô đúng là có thể làm bất cứ điều gì vì Tiểu Bất Điểm, có trời mới biết anh trai cô ghét cái tên này tới cỡ nào, cũng chỉ có thể dùng Tiểu Bất Điểm mới uy hiếp được anh cô. Cảm giác này đúng là quá sung sướng mà.
Nhưng dù sao thì đó cũng là anh trai cô, một người sống cùng cô suốt mười tháng trong bụng mẹ đó.
[Bánh Bao Đậu: Chuyện anh làm mà anh không biết à? Nghe nói sáng nay anh không gọi Tiểu Bất Điểm dậy, một mình anh chạy tới trường ôm người trong lòng hả?]
[Bánh Bao Rau: Nói linh tinh cái gì đấy?]
[Bánh Bao Đậu: Nói linh tinh gì đâu, Tiểu Bất Điểm nói mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891429/chuong-3097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.