Mắt của vợ Đoàn trưởng đoàn Hai sáng rực lên, “Chuyện này, chuyện này sao mà được?”
“Có gì ngại đâu ạ, ở trong quân doanh này chẳng có mấy quân nhân nữ, chị dâu luôn đối xử rất tốt với em, cứ coi như quà em tặng chị.” Dương Giai nói, đặt sợi dây chuyền vàng vào tay cô ta, nhìn vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai cảm ơn rồi vui sướng rời đi.
Sau khi vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai đi rồi, khóe miệng của Dương Giai nhếch lên, Sư Niệm muốn đứng vững ở quân doanh này, dường như đánh giá bản thân quá cao rồi, còn phải xem xem Dương Giai này có muốn hay không.
Sau trận ồn ào buổi sáng, Sư Niệm cũng không ra ngoài nữa. Sở Húc Ninh phải đi công chuyện. Sư Niệm kể chuyện này với Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã đang học trên lớp. Cô đang dựng sách lên, vừa vặn che khuất bản thân khỏi tầm nhìn của giáo viên.
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Cho nên, trái tim thiếu nữ của chị lại phơi phới rồi hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em nói rồi mà, chị ở bên cạnh anh ấy, cả đời này cũng đừng nghĩ tới việc bò ra, nhưng không ngờ rằng anh Húc Ninh sẽ làm vậy, cũng có thể coi như trời tan mây, trăng lại sáng rồi.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Xí, cái gì mà gọi là trời tan mây, trăng lại sáng? Còn Dương Giai kia kìa? Giải quyết chưa? Còn vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai kia kìa? Xin lỗi chưa?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Gấp gáp làm gì, cứ phải từ từ thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891427/chuong-3095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.