Sư Niệm rời đi, Đoàn trưởng đoàn Hai mặt đen như đít nồi, vượt qua đoàn người đang nhìn anh ta chằm chằm, kéo tay cô vợ đang đứng trong đám người đi về phía khu nhà ở.
Tần Thiếu Bạch nhìn đám binh lính đang cúi đầu ủ dột và một số binh lính vô tội chưa tham gia vào trận sóng gió này, mở lời, “Không đi tập luyện đi còn đứng đấy làm gì? Doanh trưởng các doanh, năm mươi cây số việt dã.”
Tần Thiếu Bạch nói xong, dường như ai cũng có cảm giác bị phạt là một loại giải thoát, cho nên tất cả mọi người vui vẻ tiếp nhận hình phạt.
“Rõ...” Tiếng hô rền trời vang lên, sau khi chào theo kiểu quân đội một cách chỉnh tề, cả đám người chạy vụt đi.
Chờ tất cả mọi người đi hết rồi, Ngô Ca mới đi về phía Tần Thiếu Bạch, “Nghĩa hiệp thế?”
Tần Thiếu Bạch và Ngô Ca từng ở cùng một đội lính. Sở Húc Ninh đến sau khi anh ta đi, cho nên anh ta và Ngô Ca có thể coi như đồng đội cũ.
Tần Thiếu Bạch chỉ chỉ vào quân hàm trên cầu vai của Ngô Ca, sau đó hỏi, “Quân hàm Thượng úy của cậu gánh được bảy năm rồi nhỉ, cứ thua một tên lính nhảy dù như thế à?”
“Bản lĩnh không bằng, cam lòng chịu thua.” Ngô Ca thản nhiên nói, không hề cảm thấy chuyện này mất mặt một chút nào.
Tần Thiếu Bạch bật cười chế giễu, “Đúng vậy, bản lĩnh không bằng, cam lòng chịu thua.”
Mà anh ta không phải thua Sở Húc Ninh, anh ta thua Sư Niệm.
Sư Niệm chạy về khu nhà ở, nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891423/chuong-3091.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.