Sở Húc Ninh với lấy cái túi trong tay cô một lần nữa khi họ đi lên tầng, sau đó gửi cho cô một ánh mắt, đại ý rằng: Em cảm thấy sao?
Khuôn mặt của Sư Niệm trở nên vặn vẹo. Cô thực sự không muốn gặp mấy chú mấy bác đó đâu.
Hai người bước lên cầu thang, vừa hay có người vợ của một quân nhân khác chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
“Lữ Đoàn trưởng hôm nay về sớm thế? Em dâu không sao chứ?” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai nhìn Sư Niệm hỏi.
Sư Niệm hơi cúi đầu, không hề nghe ra được ý tứ quan tâm trong câu nói của người này.
Sở Húc Ninh một tay xách đồ, một tay đưa ra nắm lấy tay Sư Niệm, thản nhiên gật đầu, “Ừm.”
“Em dâu còn nhỏ, làm vợ quân nhân ấy mà, điều quan trọng nhất là phải an phận thủ thường, không thể gây thêm phiền phức cho cánh đàn ông.” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai năm nay đã gần bốn mươi tuổi, cho nên lúc này có vẻ đang dùng thân phận trưởng bối để quan tâm Sư Niệm.
Bàn tay Sư Niệm bị nắm chặt, sau đó cô nhìn hai người kia nói, “Cảm ơn chị dâu nhắc nhở, sau này em sẽ chú ý hơn.”
“Được rồi, chị đoàn Hai ơi, chúng ta đi thôi.” Người vợ quân nhân kia nói rồi đi ngang qua người họ.
“Chị dâu.” Sở Húc Ninh đột nhiên gọi giật lại khi hai người kia đi ngang qua.
Sư Niệm ngẩng lên, nhìn người đột ngột bị gọi lại kia.
Sở Húc Ninh quay đầu lại nhìn vợ của Đoàn trưởng đoàn Một và Hai, điềm đạm nói, “Niệm Niệm nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891418/chuong-3086.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.