Vấn đề này khiến Sư Niệm thấy tò mò, nhưng rõ ràng người trước mặt cô không định nói tiếp, như thể chuyện này không hề có ý nghĩa gì.
Sư Niệm hơi nghiêng đầu, dè dặt hỏi lại, “Có phải em làm sai chuyện gì rồi không? Em không cố ý giả vờ ngủ đâu, em chỉ không muốn đối phó với mấy người đó. Nếu anh thấy giận vì chuyện này, em có thể xin lỗi.”
Sư Niệm vội vàng nói. Có lẽ vì thấy cô khẩn thiết thế này, Sở Húc Ninh càng đau lòng hơn.
Sở Húc Ninh đưa tay xoa đầu cô, rõ ràng anh không có mục đích này mà?
“Nếu em không sao thì xuất viện về nhà đi, vừa hay mấy ngày nữa là diễn tập quân sự rồi, anh đưa em về thành phố A.” Sở Húc Ninh nói, đứng dậy giúp cô thu dọn đồ đạc.
Sư Niệm ở lại bệnh viện mấy ngày nhưng về cơ bản chỉ ngủ với ngủ, cho nên đồ đạc không được bao nhiêu.
Sở Húc Ninh thu dọn được mấy bộ đồ lót mà cô thay ra, tất cả đều đã được giặt sạch.
Sư Niệm: “...”
Thế này là thế nào?
Sư Niệm cúi đầu nhìn quần áo trên cơ thể mình, lặng lẽ quay người vén áo lên nhìn vào trong. Quần áo bên trong rõ ràng không phải bộ đồ lúc trước cô mặc. Cô luôn nghĩ cách làm sao để lừa anh mà lại quên mất vấn đề cơ bản vô cùng rõ rệt này.
“Em, quần áo của em...” Sư Niệm quay đầu, lắp ba lắp bắp, nhìn anh lấy vài bộ đồ lót từ trong phòng tắm ra mà bỗng chốc cảm thấy cuộc đời mình sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891415/chuong-3083.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.