Giờ là buổi sáng, ánh mặt trời rất đẹp, nhưng không ai biết trên mặt biển này sẽ xảy ra một trận chiến liều chết như thế nào.
Thái dương của Sư Niệm chảy xuống từng giọt mồ hôi. Nó rơi xuống rồi đập vào mu bàn tay của cô, lạnh thấu xương.
Mạng của Sở Húc Ninh đang nằm trong tay cô, nhưng cô lại hoàn toàn không biết mình phải lựa chọn thế nào.
Nổ súng, kinh động đến bầy cá mập thì chắc chắn anh phải chết.
Không nổ súng, chờ máy bay không người bay đến thì người chết vẫn là anh.
Cả hai kết quả đều không phải là điều mà cô mong muốn.
Sư Niệm nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Mọi người có tin tôi không?”
Tiếng của Sư Niệm không lớn nhưng tất cả bọn họ đều có thể nghe được rõ ràng.
“Chị dâu, cứ nói đi!” Lão Miêu lên tiếng.
Lúc này bọn họ thật sự bó tay hết cách rồi.
“Vượt lên phía trước bầy cá mập, lướt qua du thuyền rồi thả dây thừng xuống!” Sư Niệm gằn từng chữ nói.
Đám Lão Miêu nhìn nhau. Tần Thiếu Bạch dựa vào một bên, nói: “Cô muốn nổ súng ở ba trăm mét? Cô có biết độ khó của việc này cao như thế nào không hả? Hơn nữa cô còn phải đảm bảo ngay lúc cô nổ súng thì Sở Húc Ninh cũng phải nắm lấy dây thừng, còn phải có đủ sức để chống lại dư chấn của vụ nổ nữa!”
Thanh âm của Tần Thiếu Bạch không nhẹ không nặng nhưng lại đi sâu vào lỗ tai của từng người.
Ba trăm mét chính là khoảng cách xa nhất mà viên đạn có thể bắn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891409/chuong-3077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.