Tút, tút...
Tiếng di động vang lên vẫn khiến trái tim Sư Niệm đập loạn nhịp.
“Alo, cô à, sao hôm nay cô lại gọi điện cho con thế này?”
Sau một tiếng alo của Sở Lạc Nhất, Sư Niệm dứt khoát ngã ngồi xuống đất. Lần này cô thật sự không thể đứng lên nổi nữa.
“Cô? Cô ơi?” Sở Lạc Nhất không nghe được câu trả lời liền gọi hai tiếng, tiếp đó lại nghe được tiếng thở dốc kịch liệt khiến Sở Lạc Nhất phải khựng lại một chút.
“Bánh Bao Đậu, là chị...”
“Chị Niệm Niệm?” Người ở đầu bên kia kêu lên: “Chị Niệm Niệm! Chị đang ở đâu?” Sở Lạc Nhất kích động hỏi: “Có phải bác của em tới tìm chị rồi đúng không? Chị đang ở cùng với bác em à?”
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang trưng cái mặt lạnh tanh kia rồi ngượng ngùng trả lời một câu: “Ừ, đúng vậy.”
Sở Lạc Nhất dừng một chút: “Bác của em bắt nạt chị à?”
“Không có, không có?” Sư Niệm vội đáp. Vừa rồi là do cô hiểu nhầm đối phương mà.
“Chị ở cùng với bác của em thì tốt rồi! Trước đó bọn em cũng định đi nhưng lại bị ba em ngăn lại. Để em đi báo cho Tiểu Bất Điểm đã, em ấy sắp phát điên rồi.” Sở Lạc Nhất thở phào một hơi. Thì ra người mà ba nói chính là bác của cô, như vậy thì cô cũng có thể yên tâm được rồi.
Sư Niệm dập máy, sau đó ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đi tới bên cạnh mình: “Cháu xin lỗi.”
Cố Thanh Trần đỡ cô đứng dậy, nói: “Cô biết cháu bị hoảng sợ mà, không sao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891404/chuong-3072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.