Tốc độ của máy bay không người lái đã nhanh mà tốc độ bắn còn nhanh hơn. Nó dường như không cần bất cứ kẻ nào khống chế mà vẫn có thể đeo bám bọn họ không thôi.
“Làm sao nó có thể bám theo chúng ta được như vậy?” Sư Niệm tức giận nói.
Sở Húc Ninh dừng một chút, đột nhiên anh nghĩ ra cái gì đó rồi một tay đẩy Sư Niệm ra: “Em chạy xuyên qua thôn làng đi! Cái nó đuổi theo là con chip!”
Sư Niệm bị đẩy ngã, tới khi cô phản ứng lại thì Sở Húc Ninh đã chạy đi xa. Sư Niệm cố gắng đứng lên nhìn bóng người ngày càng xa dần. Dường như việc cô chạy theo chỉ làm liên lụy với anh.
Cho nên Sư Niệm không cố chấp chuyện anh đẩy mình đi. Cô cố gắng nhịn xuống cảm giác đau xót trên người mà đứng dậy, vòng vào làng.
Tốc độ của Sở Húc Ninh cực nhanh, cho dù là máy bay không người lái cũng khó khăn trong việc theo dấu anh. Sư Niệm trốn vào trong làng cũng không hẳn là một con đường an toàn, phía sau cô vẫn có người đuổi theo.
Nhưng mà so với máy bay không người thì đám người kia dễ giải quyết hơn.
Sư Niệm trốn tránh, những người đó cũng sợ thời điểm này dễ có người dân trong làng đột nhiên đi ra cho nên cũng không dám tùy tiện nổ súng, chỉ một mực đuổi theo Sư Niệm.
Sư Niệm lách mình vào một khúc quanh, hai chân cô mềm nhũn quỳ sụp xuống, chống hai tay lên đất, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt.
Cô kiệt sức rồi, thực sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891402/chuong-3070.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.