Sở Húc Ninh nhìn ai đó đang nhảy tưng tưng đến gần. Nụ cười hớn hở trên gương mặt cô khiến cảm giác nghèn nghẹn trong lòng anh chợt tan biến.
Ngô Ca chào hỏi với Sư Niệm xong rồi xoay người đi qua một bên.
“Làm gì thế?” Sư Niệm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh.
Sở Húc Ninh nhịn không được phải đưa tay xoa đầu cô một cái, sau đó đặt súng vào tay cô rồi lại rút băng đạn đưa cho Sư Niệm: “Số lượng đạn có hạn, anh không thể luôn luôn bảo vệ em được.”
“Đại ca! Sao anh có thể đưa súng cho cô ấy chứ?” Kèn Nhỏ còn đang nén giận vì chuyện máy liên lạc của mình bị mất, hơn nữa truyền thuyết về Sư Niệm trong quân bộ cũng không hay ho lắm cho lên anh ta bùng nổ: “Một người phụ nữ như cô ta thì biết cái gì chứ hả?”
Sở Húc Ninh nhíu mày, muốn nội loạn vào lúc này sao?
“Kèn Nhỏ, cậu gào thét cái gì đấy?” Ngô Ca lớn tiếng khiển trách: “Hiện giờ ai cũng đều phải có súng trong tay hết.”
“Nhưng cô ta đi theo chỉ làm gánh nặng thôi!” Kèn Nhỏ đột nhiên đứng phắt dậy, ngay cả bánh mì cũng không thèm ăn: “Trước đây khi chúng ta làm nhiệm vụ có bao giờ như thế này đâu! Nếu không phải do lần này cô ta bị bắt thì chúng ta cũng không cần phải đột ngột đổi phương án tác chiến để rồi bây giờ bị nhốt ở đây thế này rồi!”
“Người thay đổi phương án tác chiến chính là tôi!” Sở Húc Ninh nắm lấy cổ tay của Sư Niệm, trầm giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891397/chuong-3065.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.