Sở Húc Ninh chợt thấy đau đầu, bởi vì anh chưa bao giờ thấy Sư Niệm như thế này.
“Đây là mệnh lệnh!” Sở Húc Ninh lớn tiếng nói.
“Em không phải là lính của anh!” Sư Niệm cũng gắt lên, cô đứng trên giường nhìn anh rồi nói: “Chính anh vừa mới nói vợ lính không được tính là lính, cho nên em không cần phải nghe theo mệnh lệnh của anh! Đưa con chip đó cho em! Cái đó là do Tần Thiếu Bạch đưa em!” Sư Niệm nói rồi chìa tay về phía anh đòi con chip.
Sở Húc Ninh chân trần đứng dưới giường, cả người chỉ quấn đúng một cái khăn tắm.
Sư Niệm chống nạnh đứng trên giường, cánh tay phải chĩa về phía anh đòi đồ của mình.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, ai cũng không chịu thua ai trước một bước.
Một lát sau, Sở Húc Ninh khẽ động, xoay lưng bỏ đi.
Sư Niệm vội vàng nhảy xuống giường rồi chặn cánh cửa lại: “Anh không được đi! Bên ngoài không biết có bao nhiêu người đang chờ để bắt anh chứ hả?”
Sở Húc Ninh nhìn đồng hồ rồi lại xoay người đi về phía cửa sổ. Sư Niệm nhanh chóng đuổi theo, tiếp tục chặn đường cửa sổ.
Sở Húc Ninh: “...”
Sư Niệm mím môi nhìn anh, rõ ràng cô nhất quyết không chịu thua.
Chân mày của Sở Húc Ninh càng nhíu chặt. Anh xoay người lần nữa, lần này Sư Niệm không chạy đến trước mặt anh nữa mà là ngồi bệt xuống đất rồi ôm lấy chân của anh. Sở Húc Ninh lảo đảo chúi người về phía trước một bước, suýt nữa thì ngã xuống. Nhưng nếu anh ngã xuống thì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891394/chuong-3062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.