Anh cho rằng Sư Niệm vẫn còn sợ chuyện khi trước, mà lúc nãy anh đã làm gì vậy?
Muốn cô ấy phải nhớ lại cơn ác mộng đó lần nữa sao?
Không, sao anh có thể làm vậy được.
Sư Niệm siết chặt tay mình, nhìn anh suy sụp rời khỏi thân thể cô rồi tự mình đi tắm.
“Sở Húc Ninh.” Sư Niệm đột nhiên gọi với theo. Trước khi Sở Húc Ninh quay đầu lại, cô vòng tay ôm lấy anh từ sau lưng, trên lưng anh có rất nhiều vết thương, có những vết sẹo lồi thậm chí có thể sinh ra phản ứng với làn da của cô.
Những vết sẹo này, đều là huân chương anh hùng của anh.
“Sở Húc Ninh, em xin lỗi, xin lỗi.” Sư Niệm ôm chặt lấy anh, không cho anh quay đầu lại, nước mắt rơi vào tấm lưng đầy vệt nước của anh, không biết đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.
Nhưng Sở Húc Ninh lại phân biệt được.
Bởi vì nước mắt của cô vẫn còn nóng hổi, trượt xuống lưng anh.
Sở Húc Ninh cúi đầu cầm lấy bàn tay nhem nhuốc thấm đẫm nước mắt, “Là do anh quá vội vàng, trước khi em chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ không...”
“Sở Húc Ninh, em xin lỗi, là em lừa anh, em chỉ không muốn rời xa anh thôi. Em muốn cho bản thân mình một cơ hội đến gần anh hơn, cho nên mới...”
“Hơn nửa đêm rồi còn tra xét gì? Có để cho người ta nghỉ ngơi không?” Giọng của chị Tám đột nhiên vọng vào, ngắt lời Sư Niệm.
Sư Niệm thoáng kinh ngạc, buông Sở Húc Ninh ra, trong nháy mắt anh cũng nhanh chóng tiến vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891389/chuong-3057.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.