Chị Tám gật đầu, tin tưởng vào Sư Niệm.
“Sao chỗ này lại có chuyện bắn nhau chứ? Em là Conan đấy à? Đi tới đâu là có người chết tới đó?” Chị Tám thấp giọng nói, thanh âm rõ ràng còn đang run rẩy.
Sư Niệm: “...”
Cô với Conan còn liên quan đến nhau cơ à?
Tiếng súng bên kia càng ngày càng dày đặc. Chỗ Sư Niệm và chị Tám trốn là một góc chết rất khó bị phát hiện, thế nhưng nếu bị phát hiện ra thì khả năng chạy thoát được không quá lớn.
Cho nên việc bọn họ cần làm bây giờ chính là giữ im lặng, không để bị phát hiện.
Một giây sau, không biết chị Tám nhìn thấy cái gì mà vội vàng vươn tay vỗ vỗ bả vai của Sư Niệm: “Máy bay không người lái kìa!”
Sư Niệm ngẩng đầu, quả nhiên thấy được cách đó không xa có một chiếc máy bay không người lái đang từ từ bay đến. Người đàn ông bị chiếc máy bay đó truy đuổi đang chạy thục mạng, thế nhưng anh ta chạy tới chỗ nào sẽ kéo theo tiếng súng tới chỗ đó, khiến vô số người vô tội chạy trối chết trên đường.
Sư Niệm thấy người kia đang chạy về phía bọn cô thì nhịn không được phải chửi một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Chị Tám! Chị ở đây không được đi ra ngoài đâu đấy! Để em nghĩ cách dắt cái máy bay không người kia đi tới chỗ không người. Cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì chúng ta cũng gặp nạn mất!”
“Em? Đó là máy bay không người đấy!” Chị Tám khó tin nói.
“Chị yên tâm đi, Chó Vàng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891381/chuong-3049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.