Cô vẫn nhớ, ban nãy Sở Lạc Duy đã nói tối nay ra ngoài ăn cơm.
Sở Lạc Duy đóng tủ lạnh, quay người lại, “Tôi sợ cậu đến đó rồi ăn không nổi, đặt gì đây?”
Kiều Vi Nhã lại nằm xuống, “Tùy.”
Sở Lạc Duy dựa vào ghế sofa nhìn người đang ôm gối giả chết kia, cầm điện thoại gọi cho Sở Vi, bảo Sở Vi đến nhà hàng đặt cơm đưa tới đây.
Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy với vẻ không thể tin nổi, “Có tí việc này mà phải bảo anh Sở Vi làm á? Cậu sống để làm gì thế?”
“Tôi sống để đặt cơm cho cậu?” Sở Lạc Duy lơ đễnh hỏi.
Kiều Vi Nhã, “Ba tôi còn nấu cơm cho mẹ tôi ăn đấy.”
Sở Lạc Duy nghe thấy câu nói đó, nhìn về phía Kiều Vi Nhã, “Ba mẹ cậu có quan hệ gì?”
“Vợ chồng.”
“Vậy chúng ta có quan hệ gì?” Sở Lạc Duy nói, đột nhiên ghé sát lại gần Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã vô thức lùi về sau, nhìn Sở Lạc Duy với vẻ đề phòng. Cô nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của mình trong không gian yên tĩnh này.
Họ có quan hệ gì?
Không phải anh em thanh mai trúc mã à?
Nhưng cậu ta ghé sát vào như thế để làm gì?
Gần đến mức cô gần như nhìn thấy cả lông mi của cậu ta rồi đó?
Đàn ông con trai mà lông mi chẳng khác gì cô, đẹp lắm chắc?
Với cả, trái tim nhỏ của cô đập loạn cái gì chứ, có phải chưa từng thấy chàng trai này đâu, lúc nhỏ còn tắm cùng nhau cơ mà, đập cái gì mà đập.
Kiều Vi Nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891358/chuong-3026.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.