Sở Húc Ninh vẫn nhíu mày.
Sư Niệm mỉm cười, sau đó quay người rời đi.
Sở Húc Ninh nhìn theo bóng lưng đi xa dần của cô, chỉ thấy lòng mình chua xót. Cảm giác ấy còn khó chịu hơn lúc Âu Dương Tử Huyên và Sở Húc Hiên kết hôn nhiều.
Rõ ràng cô ấy gầy đến mức dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ trong những ngày trời âm u cũng có thể thổi bay. Vậy mà những năm gần đây, bất kể anh lạnh lùng thế nào, cô vẫn luôn ôm một trái tim chân thành, bất cứ lúc nào cũng có thể giao nó cho anh.
Rõ ràng khoảnh khắc ấy cô ấy tủi thân tới vậy, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, cô ấy vẫn nói, cô sẽ quay về, sau khi đợt diễn tập quân sự của anh kết thúc là cô có thể về.
Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay mình, thực ra anh biết chuyện Sư Niệm không biết nấu cơm, nếu không cũng không đến mức ngày nào cũng nghĩ tới vấn đề cô đã ăn cơm hay chưa.
Tiểu Lưu từ trên tầng đi xuống, nhận lấy hộp cơm trong tay Sở Húc Ninh, “Thủ trưởng, tôi cảm thấy chị dâu tủi thân lắm.” Tiểu Lưu nói xong, quay người đi lên tầng với vẻ bất đắc dĩ.
Sở Húc Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng đã mất dạng của cô.
Sau khi Sư Niệm tới đây, anh vẫn luôn đối xử tốt với cô, điều này không ai có thể phản bác được, nhưng có vài lời đồn đại vô căn cứ, không phải anh chưa từng nghe. Thậm chí có Đoàn trưởng còn nói với anh, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891353/chuong-3021.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.