“Sao, thấy lạ quá à? Đây là cổng nhà tôi, cô thấy lạ cái khỉ gì?” Sở Lạc Nhất bật cười, “Cô không thể kéo dài đầu óc mình ra để đừng có làm chuyện mất mặt ở trước người mà cô thích được à?”
Sở Lạc Nhất thẳng thắn đến mức khiến người ta chỉ muốn một phát tát chết cô luôn.
Chí ít thì vẻ mặt của Mạch Thụy bây giờ là như thế.
“Sao? Tôi nói sai à? Cái cách cô nhìn chằm chằm vào bạn trai tôi như thể muốn lôi ngay anh ấy đi ấy ấy rất rõ ràng đấy. À, tôi nói chuyện trực tiếp quá nhỉ, cô đừng để ý nhé.” Sở Lạc Nhất tỏ ra hết sức chân thành và áy náy nhìn Mạch Thụy.
Mạch Thụy hít sâu, cố điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Cô ta nhìn Sở Lạc Nhất. “Một con chó sao chép dựa vào cha mình để nổi tiếng thì có cái gì mà đắc ý chứ.”
Rõ ràng, hiện tại Mạch Thụy cũng là một con người hung ác. Cô ta xuống xe chỉ là vì nhìn thấy Cố Tỉ Thành mà cô ta vẫn luôn nhớ nhung thôi.
Gương mặt Cố Tỉ Thành hơi biến sắc, nụ cười lúc đầu nở ra vì Sở Lạc Nhất bây giờ đã hoàn toàn biến mất...
Sở Lạc Nhất lạnh lùng cười: “Mạch Thụy, giả thì mãi mãi cũng không thành thật được, giống như mẹ của cô ấy, vĩnh viễn cũng không thể trở thành con gái ruột của ông ngoại tôi được. Tôi sẽ chờ đến ngày cô bị người ta vả vào mặt cho đấy.”
“Ai bị vả vào mặt còn không biết đâu. Sở Lạc Nhất, ngoài việc có một ông bố tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891327/chuong-2995.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.