Giữa trưa, Sở Lạc Nhất nhiều lần gửi tin nhắn cho Cố Tỉ Thành.
Cô đã đổi biệt danh của anh trong điện thoại của mình thành “Anh nhà giàu đẹp trai”, hình nền cũng được đổi thành bức tranh cô và Cố Tỉ Thành do chính tay cô vẽ. Cố Tỉ Thành còn tiện tay cướp mất một tấm của cô. Anh nói rõ hay là, có một cô bạn gái biết vẽ đúng là tốt, không cần xuất bản cũng có thể có bức chân dung riêng của mình.
[Lạc Thần: Anh nhà giàu đẹp trai ơi, em sắp đi gặp mẹ của anh rồi, sao không thấy anh lo lắng gì vậy?]
Lúc này Cố Tỉ Thành đang ngồi ăn cơm với mẹ mình ở trong khách sạn. Họ từ chối lời mời của nhà tổ chức, bởi vì Diệp Ngữ Vi không thích ồn ào.
Cố Tỉ Thành cầm điện thoại lên, nhìn thấy câu hỏi của cô, anh đột nhiên bật cười.
[Anh nhà giàu đẹp trai: Người lo lắng phải là em chứ?]
[Lạc Thần: Đương nhiên là anh rồi, nếu mẹ anh không thích em, thì anh không có mẹ nữa rồi.]
[Anh nhà giàu đẹp trai: Đây là cái logic kiểu gì vậy, chẳng lẽ không phải là không có em nữa sao?]
[Lạc Thần: Gào, em biết ngay mà, mẹ anh mà không thích em là anh sẽ vứt bỏ em ngay!!!]
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành nhìn ba dấu chấm than liên tiếp ở phía cuối câu, cô bé này đang gài bẫy anh đấy à?
Thế mà anh còn ngốc nghếch tự bước vào?
Quả nhiên, người trên đời này có thể im hơi lặng tiếng lừa được anh chỉ có cô gái Sở Lạc Nhất này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891325/chuong-2993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.