“Dương Giai, cô nói linh tinh cái gì đấy?”
“Em vừa về đến nơi, toàn bộ bên quân đội đều đang bàn tán về chuyện này, sao lại bảo là em nói bậy?” Dương Giai tức giận nói. Cô ta còn hung hăng trợn mắt nhìn Sư Niệm.
“Trung tá Dương cũng là thành phần trí thức cao cấp, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là ba người thành hổ* sao?” Sư Niệm chịu đựng cơn đau trên người mình. Cô đứng thẳng lưng nhìn lại Dương Giai.
* Ba người thành hổ: Một câu thành ngữ ví von nếu nhiều người nói về một tin đồn thì những người sẽ tin lời đồn đó là thật.
Sở Húc Ninh đã nói cô có thể nói lại bọn họ. Cô đã làm gì để người ta chỉ thẳng vào mũi mình mà mắng như vậy chứ?
“Cô, con gái của Sư đoàn trưởng có gì đặc biệt hơn người chứ?” Dương Giai cười khẩy.
Sư Niệm thản nhiên nói. “Chẳng có gì ghê gớm, nhưng đáng tiếc cô không phải là con gái của Sư đoàn trưởng. Đúng rồi, ngại phải nói với cô quá, năm nay ba tôi đã lên Quân đoàn phó rồi.”
“Không biết xấu hổ.” Dương Giai quát to.
“Dương Giai.” Sở Húc Ninh cũng tức giận. “Chú ý thân phận của cô, ra ngoài mau.”
“Sở Húc Ninh.” Dương Giai mím chặt môi, nhìn về phía Sư Niệm một lần nữa. “Chỉ là một con hàng nát không ai thèm nữa thôi.”
“Chát...”
Dương Giai còn chưa nói xong, Sư Niệm đã ra tay.
Một cái tát này như làm thời gian ngừng lại, khiến ngay cả những người ở cạnh đấy đứng bên ngoài xem trò vui cũng sợ ngây người.
Bao gồm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891314/chuong-2982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.