Chương trước
Chương sau
Sở Húc Ninh không bỏ xót một hành động nhỏ nào của cô hết, anh biết cô đang nghĩ gì.
“Sư Niệm, anh...”
“Được, em đồng ý.” Sư Niệm đột nhiên ngẩng đầu. Như sợ anh nói ra cái gì đó, cô nói luôn quyết định của mình. Cho dù là thương hại nhưng chỉ cần có thể ở lại bên cạnh anh, cô không ngại bất cứ điều gì.
Dù cho phải lợi dụng lòng trắc ẩn của anh, cô cũng không quan tâm.
Bởi vì, cô muốn được ở bên anh.
Ở thời điểm Sư Niệm và Sở Húc Ninh kết hôn, cả hai người bọn họ đều đang bị thương nặng.
Khi Kiều Vi Nhã nhận được tin của Sư Niệm, Sư Niệm đang trên đường về nhà lấy hộ khẩu và chứng minh thư.
[Tiểu Bất Điểm là một nữ vương: Kết hôn? Sao lại đột ngột như vậy?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Vì nếu để qua thời gian này, đợi anh ấy nghĩ thông rồi, có lẽ sẽ không cần chị nữa.]
Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất ở trên giường bệnh quay ra nhìn nhau. Hai cô đều biết bao năm nay, Sư Niệm yêu hèn mọn đến mức nào.
Sở Lạc Nhất với tay cầm lấy điện thoại di động, bắt đầu gõ chữ.
[Tiểu Bất Điểm là một nữ vương: Chị Niệm Niệm, chị phải suy nghĩ cho kỹ đấy, anh ta làm vậy là vì chuyện tin tức kia sao?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Đúng vậy, vì tin tức đó, chị lại ích kỷ không muốn giải thích, vì chị biết nếu mình giải thích, anh ấy sẽ không cần chị nữa.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Niệm Niệm, vậy sau này chị phải làm sao bây giờ?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Chị không biết, nhưng chị thật sự không muốn rời xa anh ấy. Chị đã từng thử rồi và không làm được. Các em đừng nói cho anh ấy biết được không, chị cầu xin các em đấy.]
Kiều Vi Nhã lại nhìn sang Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất cũng nhìn cô. Sư Niệm cứ như thế này làm sao các cô nỡ đây?
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Chị biết, người anh ấy yêu chính là Âu Dương Tử Huyên, nhưng chẳng phải cô ấy đã lập gia đình rồi hay sao? Chị không coi là đoạt đi hạnh phúc của người khác đúng không?]
[Sư Tiểu Niệm là đứa ngốc: Tiểu Bất Điểm, Bánh Báo Đậu, chị thật sự chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy. Dù cho cả đời này anh ấy không để ý đến chị cũng được.]
Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất vẫn còn nhớ, lúc trước Sư Niệm nói mình muốn làm Ảnh hậu, làm một nữ minh tinh giỏi nhất để có thể xuất hiện thường xuyên trên tivi, có như thế, anh ấy mới luôn có thể nhìn thấy cô.
Lúc ấy, khi cô nói, hai mắt đều sáng cả lên.
Thế nhưng, đến ngày nhận giải Oscar, cô lại khóc, cô nói, bất kể cô đứng ở độ cao nào thì anh ấy cũng không nhìn thấy được cô.
Sư Niệm khổ sở yêu Sở Húc Ninh, cuối cùng ngoại trừ Sư Niệm ra thì chắc không có người nào biết rõ cô yêu anh đến mức nào.
Bây giờ, có một cơ hội để cô có thể đường hoàng đứng bên cạnh Sở Húc Ninh. Cô sẵn sàng làm trái với lương tâm của mình mà lừa dối anh ấy.
Sao các cô có thể đang tâm vạch trần Sở Niệm được đây?
Hai tay gõ chữ của Sư Niệm run rẩy, từng giọt nước mắt rơi lên màn hình điện thoại.
“Sao vậy?” Sở Húc Ninh đang lái xe. Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Sư Niệm đang khóc nên hỏi.
Sư Niệm tắt điện thoại rồi nắm chặt trong tay mình. Cô ngẩng đầu nở nụ cười. “Em đang vui ấy mà. Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu đều đang chúc mừng em đấy.”
Cô là một diễn viên giỏi, nhưng Sở Húc Ninh biết, đây là vở kịch mà cô diễn vụng về nhất.
Không có ai, không có một ai hy vọng Sư Niệm sẽ kết hôn cùng anh, anh biết.
Hai người trở lại nhà của Sư Niệm. Chức vụ của Sư Hạ Dương là Sư đoàn trưởng nên căn hộ của anh ta là một tòa biệt thự độc lập. Về đến nhà, Sư Niệm bảo Sở Húc Ninh đợi cô một lúc, cô về phòng của mình, hai tay run rẩy chọn lựa mấy bộ quần áo, sau đó mở cuộc gọi video hỏi hai cô kia xem bộ nào được nhất.
Kiều Vi Nhã đau lòng muốn khóc nhưng không nói gì cả mà đi thẳng ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.