Chương trước
Chương sau
Sở Lạc Duy và Sở Vi cũng bỏ đi, chuyện bọn họ phải làm đã làm xong.
Mà Sở Lạc Nhất sau khi thay xong bộ quần áo ướt sũng cũng được người của Lữ phó tìm thấy, đưa đến bệnh viện, có người nói thương thế nghiêm trọng, hiện nay vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc Lữ phó nghe được tin tức này, mặt mũi trắng bệch.
Một vị đội trưởng có quan hệ tốt với Sở Húc Ninh đứng bên cạnh ông ta thấp giọng nói: “Lữ phó, lần này to chuyện rồi, Lữ đoàn trưởng dây phải chuyện lớn rồi.”
Lữ phó cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên cũng biết, lúc này ông ta phải nghĩ cách cứu vãn danh dự của quân đội, chứ không phải che chở cho tên Lữ đoàn trưởng thích gây chuyện kia.
Chuyện này ông ta phải suy tính cẩn thận mới được.
***
Trong bệnh viện.
Sau khi y tá đi rồi, Cố Tỉ Thành vội vàng bước qua ngồi xuống cạnh giường đỡ Sở Lạc Nhất ngồi dậy.
Chân của Sở Lạc Nhất đã bị băng bó thành một cái bánh chưng, thế nhưng trông bộ dạng lại đầy hưng phấn hoàn toàn không giống như đang bị thương nghiêm trọng chút nào.
“Sao rồi? Sao rồi? Lữ đoàn trưởng Hà có bị phạt không?” Sở Lạc Nhất kích động mở miệng hỏi, cô không thể bị thương một cách lãng phí được.
Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ nhìn cô, cũng chỉ có cô lúc này mới nghĩ được đến chuyện này thôi.
“Chị không biết lúc nãy đặc sắc thế nào đâu, lão già kia bị bao nhiêu phụ huynh vây xung quanh, mặt đỏ tía tai nói không nổi một lời luôn.” Kiều Vi Nhã cười híp mắt nói, “Lần này để xem ông ta còn có thể làm gì được nữa!”
“Có vụ ầm ĩ này, ông ta nhất định sẽ bị chuyển ngành.” Cố Tỉ Thành thản nhiên nói, vươn tay xoa xoa đầu cô.
“Lần này Đội trưởng Cố giúp đỡ chúng tôi như vậy, không sợ đắc tội với người ta à?” Sở Lạc Duy lạnh lùng nói. Từ đầu tới cuối cậu chưa từng có hảo cảm đối với Cố Tỉ Thành.
Không, ngoại trừ người nhà, cậu chẳng hề có hảo cảm đối với bất kỳ ai.
Cố Tỉ Thành làm sao có thể không cảm giác được sự khinh thường của cậu anh vợ này. Nhưng cho dù chỉ là một thằng nhóc thì cậu ta cũng là anh vợ của anh, không thể đắc tội.
“Ông ta đắc tội với người không nên đắc tội, đương nhiên phải trả giá đắt rồi.” Mà cái người không nên đắc tội đó đương nhiên là cô bé đang cười tít mắt trong lòng anh.
Sở Lạc Duy cũng coi như hài lòng với câu trả lời này, cho nên chỉ hừ một tiếng, không nói tiếp nữa.
“Anh, hai người không có chuyện gì nữa thì về đi.” Sở Lạc Nhất không hề đỏ mặt chút nào khởi động trạng thái đuổi người.
Sở Lạc Duy: “...”
Đồ vô lương tâm này.
“Sở Lạc Nhất, chị được lắm.” Kiều Vi Nhã kêu thành tiếng.
“Chị hiểu mà, em không có nên ghen tị chứ gì.” Sở Lạc Nhất ôm lấy cánh tay của Cố Tỉ Thành, cười híp mắt nói.
“Em đố kỵ với chị, chị đẹp quá mà.” Kiều Vi Nhã xì một tiếng nở nụ cười, lạnh lùng nhìn Sở Lạc Nhất.
“Đâu đẹp bằng em, không đẹp được bằng em đâu.” Sở Lạc Nhất vẫn rất có tự giác, “Tiểu Bất Điểm, nếu không em xem xét anh chị đi, hai người hoàn toàn có thể ghép thành một đôi mà.”
“Cậu ta á, chị tưởng em mù chắc.” Kiều Vi Nhã mang theo ghét bỏ nói.
“Tôi mù!” Sở Lạc Duy lạnh lùng nhìn cô nàng một cái, sau đó xoay người bỏ đi
“Ai, giờ cậu mới biết cậu mù à? Cậu không chỉ mù, cậu còn xấu nữa.” Kiều Vi Nhã vừa kêu lên vừa đuổi theo.
Sở Vi hơi nhếch môi, cũng đi theo ra ngoài.
“Quan hệ giữa bọn họ tốt thật.” Cố Tỉ Thành kết luận.
“Ha ha ha, chuyện đó ai cũng biết, chỉ có hai người này là không biết thôi.” Sở Lạc Nhất nói, ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành, “Lát nữa anh còn phải về đó nữa đúng không? Chuyện lần này ầm ĩ như vậy, anh có gặp rắc rối gì không? “
Lúc này Sở Lạc Nhất mới nghĩ đến vấn đề này, anh cũng thuộc đơn vị này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.