Sở Vi và Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn nhau. Sở Lạc Nhất vội vàng kéo Cố Tỉ Thành đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Đi mau, đi mau.”
Hai người này một khi khai chiến, bọn họ thế nào cũng có thể dính đạn, đây là bài học từ thuở ấu thơ rồi.
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Cố Tỉ Thành vẫn nửa ôm nửa đỡ Sở Lạc Nhất đi ra ngoài.
Sau khi cả ba thoát ra ngoài, Sở Vi và Sở Lạc Nhất đồng thời vỗ ngực, nghe tiếng tranh cãi của hai người bên trong, không kìm được mà cảm thán, may mà bọn họ chạy nhanh.
“Sao thế?” Cố Tỉ Thành không hiểu.
“Để không bị dính đạn ấy mà. Lúc hai người bọn họ cãi nhau, mười dặm xung quanh cũng không được có người. Bọn em từ nhỏ đến lớn đã bị bắn thành cái sàng rồi.”
“Chuẩn luôn.” Sở Vi phụ họa theo Sở Lạc Nhất.
Cố Tỉ Thành nhướng mày quay lại nhìn thoáng qua. Hai người trong đó định đánh nhau luôn hay sao?
Mong là căn phòng chỉ huy này lần sau vẫn có thể dùng được.
“Bọn họ không phải thanh mai trúc mã à?” Cố Tỉ Thành tò mò mở miệng hỏi, bình thường không phải đã thành một đôi yêu nhau rồi à?
“Ờ, bé thanh mai chỉ coi bạn trúc mã là anh em tốt, ha ha ha, lạ lắm đúng không.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói. “Mưa ngớt rồi, chắc một lúc nữa là ngừng.”
Cố Tỉ Thành ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cũng gật đầu theo. Mưa sắp tạnh rồi, nhưng quân đội sắp có biến cố.
Một chốc nữa đưa cô xuống núi xong anh phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891286/chuong-2954.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.