Nhưng nếu cô đã không muốn nói, anh cũng không gặng hỏi nữa.
“Kể cả không muốn về doanh trại thì cũng phải tìm một chỗ trú mưa. Em không bị rắn độc cắn chết chẳng lẽ em muốn dầm mưa rồi bệnh chết?” Cố Tỉ Thành nói ra ý kiến của mình. Anh cũng không có ý bắt cô về doanh trại.
Cố Tỉ Thành vừa nói xong liền đỡ Sở Lạc Nhất đứng dậy.
Lần này Sở Lạc Nhất không phản đối mà để mặc cho anh đỡ mình: “Em còn tưởng là anh sẽ nói "chuyện cũng có gì đâu" chứ.”
“Chính ông ta làm việc không nghĩ đến hậu quả. Em bị thương đương nhiên là phải để ông ta chịu nghiêm phạt rồi.” Cố Tỉ Thành lạnh giọng nói: “Đi tới sườn dốc đi, giữa sườn núi có chỗ nghỉ ngơi. Đó là nơi dành cho lãnh đạo nghỉ ngơi lúc có diễn tập, chúng ta qua bên đó tránh mưa trước.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, được anh cõng bò lên.
Sau khi lên, Cố Tỉ Thành tìm được biển đề nguy hiểm không được đến gần đã bị ai đó giấu đi lúc trước, trong mắt anh ánh lên vẻ sắc bén. Xem ra là có người cố ý làm như vậy, nếu không chắc chắn không có khả năng các sĩ quan sẽ dẫn học viên xuất hiện trong mười mét quanh nơi này.
Cố Tỉ Thành sắp xếp biển báo cẩn thận, sau đó lại treo lại lưu huỳnh đã bị giấu đi lên sườn dốc để phòng ngừa rắn độc bên dưới có thể bò lên bên trên.
Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn, nói: “Có người cố ý muốn hại em?”
“Xem ra đúng là như vậy. Lữ đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891279/chuong-2947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.