Không... thích sao?
Nhưng tại sao khi nghe tin này anh lại đau lòng đến vậy.
Đau lòng?
Anh vẫn còn trái tim sao?
Sở Húc Ninh bắt đầu nghi ngờ.
***
Bệnh viện Sở Thị.
Vết thương bị Chó Vàng cắn trên vai của Sư Niệm đã bắt đầu đóng vảy, bây giờ nó vô cùng ngứa, nhưng cô lại chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Sư Hạ Dương và Triệu Uyển Uyển ở bệnh viện cùng cô suốt, bây giờ tin tức ào ạt như bão lũ bên ngoài hoàn toàn đồng cảm với Sư Niệm, nhưng có một số ít tin tức thu hút hơn, ví dụ như chuyện Sư Niệm bị đám bắt cóc làm nhục.
Gần đây Sư Hạ Dương đã đập nát mấy cái điện thoại rồi, nhưng ngược lại, Sư Niệm rất bình tĩnh.
“Tin tức kiểu gì thế hả, viết linh tinh gì thế này?”
Bụp một cái, thêm một chiếc điện thoại nữa tàn đời.
Triệu Uyển Uyển cúi người nhặt điện thoại đặt lên bàn.
“Dì, con đã nói rồi, đừng cho ba con xem tin tức nữa, đấy gọi là câu view thôi, ba đừng kích động mà.”
“Con nhìn xem con bị viết thành cái dạng gì rồi? Còn câu với chẳng view.” Sư Hạ Dương trừng mắt nhìn con gái.
Sư Niệm cười tự giễu, “Viết thôi mà, dù sao không ai cần con gái của ba nữa, họ thích viết thế nào thì viết thế ấy, ngoài ba và dì ra, cũng không có ai thương con thật lòng nữa đâu.”
Triệu Uyển Uyển đau lòng nắm lấy tay Sư Niệm, ngẩng đầu nhìn cô, “Con bé ngốc này, không cần phải tự ti như thế, con thực sự rất ngoan, dì sẽ bảo George
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891266/chuong-2934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.