Sắc mặt Sở Lạc Nhất trở nên vô cùng đặc sắc. Cô cúi đầu xuống để nhân viên phục vụ không trông thấy mặt mình.
Khoảng thời gian này, Cố Tỉ Thành thường đưa cô ra ngoài ăn, đưa cô tới mấy khu phong cảnh gần đó để chơi, khiến cuộc tập quân sự của cô trở thành đi du lịch, còn Cố Tỉ Thành lại cho cô một đáp án cũng rất vô địch: Dù sao thì mấy cái việc tập huấn đó em cũng quá rành rồi, không tập em vẫn đứng hạng nhất như thường, hơn nữa ban ngày tôi cũng có thả em đâu.
Cho nên, cô cứ thản nhiên mà theo anh ra ngoài thôi.
Cứ theo mãi theo mãi, hình như lại thành... hẹn hò rồi.
Sở Lạc Nhất nghĩ, lặng lẽ sờ điện thoại của mình.
[Lạc Thần: Hình như em phản bội anh thật rồi, em cảm thấy em bị gài bẫy.]
[......: Ai có thể gài bẫy em được chứ? Lẽ nào không phải là em gài bẫy người ta à?]
Sở Lạc Nhất vốn đang mặt đỏ tim đập thình thịch, thấy anh trả lời lại trong giây lát, cô bỗng sững ra, lấy lại tinh thần ngay tức khắc.
[Lạc Thần: Ủa, hôm nay anh trả lời lại nhanh thế?]
[......: Vừa online đã nhận tin nhắn bị đá.]
[Lạc Thần: Vậy em hỏi anh một chuyện, liệu anh có ngày nào cũng đưa một cô gái ra ngoài ăn cơm không?]
[......: Hẹn hò?]
[Lạc Thần: A a a a a~ Anh cũng cảm thấy là hẹn hò hả, quả nhiên là em bị bẫy thật rồi.]
[......: Xem ra là em bị bẫy thật rồi, cảm thấy thế nào?]
[Lạc Thần: Cảm thấy muốn đá anh, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891250/chuong-2918.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.