Sở Lạc Nhất đi tới cạnh Sở Húc Ninh, tinh nghịch làm động tác chào quân đội với anh, “Chào thủ trưởng.”
Lúc này vẻ mặt của Sở Húc Ninh cũng dịu dàng hơn vừa rồi một chút. Anh của giây phút này đã được năm tháng tôi luyện thành một người thành thục, cũng rất quyến rũ, chỉ đứng đó thôi cũng đủ là một phong cảnh tuyệt đẹp rồi.
“Em đợi một lát, để lát anh đưa em đi gặp sĩ quan huấn luyện của em.” Sở Húc Ninh nói, sau đó lại dặn người phía sau đưa đội của mình tới nhà ăn để ăn cơm rồi mới đưa Sở Lạc Nhất đi.
“Sao thế, anh Húc Ninh muốn mở đường thả cửa cho em hả?” Sở Lạc Nhất cười tít mắt hỏi.
Sở Húc Ninh đáp lại cô bằng một ánh mắt tự em hiểu đi, sau đó mới nói: “Gần đây lão Cố mới từ phương Nam về, vừa hay đang được nghỉ, anh đưa em đi gặp tạo chút quan hệ.”
Cố?
Cái họ này sao nghe quen tai thế nhỉ, hình như có nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải?
“Chắc không phải là quan lớn đấy chứ, anh còn phải tự mình dẫn em đi?” Sở Lạc Nhất thắc mắc hỏi.
“Trong mắt em, phải như thế nào mới gọi là quan lớn?” Sở Húc Ninh vừa đi vừa hỏi cô.
“Chắc là...” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nghĩ, sau đó nói: “Kiểu như ông ngoại em chẳng hạn.”
“Vậy trừ ông ngoại em ra, em thấy quan lớn nào khác rồi.” Sở Húc Ninh khẽ cười. Lúc này họ cũng đã đi tới khu vực huấn luyện phía sau.
“Lão Cố...”
Sở Húc Ninh cất tiếng gọi.
Sở Lạc Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891198/chuong-2866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.