Ngay một giây sau đó, Thủy An Lạc bỗng đứng phắt dậy. Cô đánh mạnh vào ngực Sở Lạc Ninh.
“Mẹ cho con tính mạng, con dựa vào cái gì mà không biết yêu quý nó hả? Con đã thấy chưa, giờ Miên Miên cũng phát bệnh rồi, con có biết một mình con sắp hủy hoại cả hai gia đình luôn rồi không? Con dậy mau, con dậy ngay cho mẹ...”
“Viện trưởng...” Một cô y tá kéo cô ra, “Xin cô hãy bình tĩnh lại một chút.”
“Dựa vào cái gì đứa con tôi không tiếc mạng sống mình để sinh ra lại sắp bị kẻ khác cướp mất mạng sống, dựa vào đâu hả?” Thủy An Lạc không thể bình tĩnh nổi. Cô đã không còn là một cô gái mười mấy tuổi nữa rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể đối diện được với cái chết của con trai mình.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hả?” Cả người Thủy An Lạc nhũn ra. Cô quỳ xuống đất nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của con trai, “Con đi rồi mẹ với ba con biết phải làm sao đây? Con đi rồi Miên Miên phải làm sao bây giờ?”
Thủy An Lạc bò ra giường suy sụp khóc ầm lên, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy tiếng máy kêu.
“Viện trưởng, Viện trưởng...” Cô y tá kinh ngạc thốt lên.
Thủy An Lạc ngẩng phắt lên, nhìn đường sóng kia đã từ từ gợn sóng, “Sốc điện, sốc điện...” Thủy An Lạc lớn tiếng gọi như một người sắp chết đuối vớ được cọc, không cần biết nó có thể cứu được mạng cô hay không cô cũng không thể buông ra được.
Các bác sĩ lại chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891192/chuong-2860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.