Thủy An Lạc đưa đồ đi nghiên cứu bằng tốc độ nhanh nhất, bởi tin tức có người bị thiệt mạng vì ôn dịch đã truyền tới rồi, cho nên cô không còn nhiều thời gian nữa.
Sở Lạc Nhất sau khi kiểm tra vài lần rõ ràng cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên bản xét nghiệm của An Hinh Duyệt thì lại có vấn đề.
Lúc Mân Hinh và An Phong Dương nghe tin liền sợ điếng người, còn An Hinh Duyệt lại vô cùng vui sướng.
Sau khi được xếp vào phòng bệnh cùng với Sở Lạc Ninh, cô liền nhào vào lòng anh.
Sở Lạc Ninh ôm chặt lấy cô nhưng không biết lúc này nên vui hay buồn nữa.
“Miên Miên, đây là dịch bệnh đấy.” Sở Lạc Ninh bất đắc dĩ nói.
“Em biết chứ, nhưng chỉ cần có thể được ở bên anh, ôn dịch em cũng không sợ.” An Hinh Duyệt ôm chặt lấy Sở Lạc Ninh, như thể một giây sau cô sẽ mất anh vậy.
Cô yêu đơn giản như vậy đấy, chỉ cần có thể ở bên anh, chết chóc, chia ly hay gì cô cũng không sợ nữa.
Yêu, chính là muốn được ở bên anh, không vì bất cứ nhân tố nào ngoài lề hết.
Sở Lạc Ninh hôn lên má cô, rồi lại ôm chặt lấy cô, “Cô ngốc này.”
Mân Hinh đứng bên ngoài tựa vào lòng chồng mình. Con gái như vậy, cô cũng không biết nên cảm thấy mừng vì sự đơn thuần ấy, hay nên thấy đau đầu vì sự ngây ngô đó nữa.
May mà người mà con bé yêu đáng có được tình yêu của con bé.
“Miên Miên ngay đến cơm cũng không biết nấu, em thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891186/chuong-2854.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.